Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 632 : Dế nhũi

Ngày đăng: 04:47 30/04/20


Diệp Thiếu Dương sờ soạng đi nhanh về phía chậu than, lấy ra một lá bùa, niệm một đạo Địa hỏa chú, phù chú lập tức sáng lên.



Địa hỏa chính là âm hỏa, gặp được âm phong từ ngoài cửa thổi tới, không những không bị tắt, mà ngược lại càng sáng lên.



Diệp Thiếu Dương ngón tay bắn ra, địa hỏa phù bay đến đống vàng mã cách đó không xa, ngay lập tức bùng cháy lên, chiếu sáng cả phòng.



Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, “Lâm Dập”



đang giơ hai tay, ở bên kia mà chậm rãi đi tới, mặt hắn bị đậu đồng đánh vào thành vô số lỗ nhỏ, đang toát ra khói đen, nhìn từ xa giống như bị mặt rỗ, bất quá nhìn ghê tởm hơn nhiều.



“Vừa rồi đã có cơ hội mà ngươi không chịu chạy,”



Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Giờ có muốn chạy cũng không chạy được.”



“Sao ngươi dám xem vào việc của người khác!”



Lâm Dập tức giận hừ một tiếng, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương một bước lướt qua, né qua hắn, từ đai lưng rút ra Thái Ất phất trần, nhẹ nhàng đảo qua mặt Lâm Dập, giống như bàn ủi chà vào, Lâm Dập gào lên như con heo bị thiến, kêu vào thê thảm, cả một khối da mặt bị xé xuống.



“Ô ô……”



Lâm Dập cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, lăn qua một bên.



Diệp Thiếu Dương không truy kích, mà lớn tiếng ra lệnh những sinh viên đó đứng về phía góc tường đằng sau mình, để phòng bất trắc.



Lâm Dập cuối cùng giãy giụa mà đứng lên, hai tay chụp lên mặt, dùng sức xé rách.



“Lâm Dập!”
Còn có nữ sinh còn đang khóc thút thít.



Nhân viên công tác kia đem bóng đèn tới thay, cũng đang cùng mọi người co lại bên nhau, tất cả mọi người đều bảo trì cái bộ dáng ngây dại, hơn nửa ngày vẫn không có phản ứng gì.



Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một bó ngưng thần hương, châm lửa đốt rồi cắm vào lư hương, ngưng thần hương được làm từ mấy loại dược liệu định thần dược liệu, sau khi được người hít vào, có tác dụng ngưng thần định hồn.



Đám người này lần đầu tiên nhìn thấy tinh quái, Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng bọn họ bị dọa cho đến điên luôn.



Một lát sau, cảm xúc của mọi người dần ổn định lại, An Tiểu Thiển đại diện cho mọi người, sợ hãi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Hiện tại, không có việc gì nữa?”



“Không sao nữa rồi, yên tâm đi.”



Nhờ có An Tiểu Thiển khuyên bảo, mấy người lúc này mới từ góc tường đi ra.



“Vừa rồi, đó là thứ gì vậy?”



An Tiểu Thiển đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, hỏi.



“Các người cũng đừng có hỏi nhiều, đó chẳng phải là thứ các người nên biết, dù sao cũng không có việc gì nữa đâu.”



Diệp Thiếu Dương đi tới phía trước chậu than, cho thêm ít tiền giấy, dùng hỏa để tiêu trừ đi yêu khí của dễ nhũi tinh tỏa ra sau khi chết, An Tiểu Thiển với Lâm Vĩnh Xương cũng chạy đến bên người hắn để hoá vàng mã.



“Trời ạ!”



An Tiểu Thiển đột nhiên thét một tiếng chói tai.



Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức cả người căng thẳng lên...