Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 640 : Bạch mao cương thi (1)

Ngày đăng: 04:47 30/04/20


Tạ Vũ Tình nghiêng đầu quan sát bức hoạ kia, nửa ngày không tìm ra ký tự gì ở đó, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ giống như người ta hay ẩn giấu, ở phía sau nó có cái chỗ trống nào?”



Đưa tay định gỡ xuống, Diệp Thiếu Dương liền vội vàng ngăn lại, lấy từ ba lô ra một lư hương, đặt phía dưới bức hoạ, sau đó châm lửa đốt ba cây đàn hương, cung kính lạy ba lạy, cắm vào trong lư.



Nhìn khói đàn hương bốc lên bức họa, Diệp Thiếu Dương an tâm lui sang một bên, lấy ra tấm phù đã thu quỷ hồn lúc nãy, nhẹ nhàng run lên, một bóng người rơi xuống, ngã trên mặt đất, đúng là nữ quỷ kia, ngồi dưới đất mà run bần bật, hốc mắt đã bị phong bế bởi thuỷ ngân.



Diệp Thiếu Dương lấy từ trong bao ra một cái chén sứ, đổ nước sạch vào, đốt bùa bỏ vào trong nước, sau đó lại lấy ra một khối hùng hoàng, cho vào trong nước một ít, rồi tiến lên dùng một tay bóp chặt cổ nữ quỷ, dùng bút chu sa chấm nước bùa đã thêm hùng hoàng, nhỏ vài giọt vào hốc mắt đầy thuỷ ngân của nó.



Nữ quỷ toàn thân run rẩy, miệng mở to ra hét lên nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, thủy ngân phong bế không chỉ thị giác của nó mà còn cả thần thức cũng bị, nước bùa pha hùng hoàng tuy rằng có đau đớn, nhưng có thể hóa khí thủy ngân.



Chờ sau khi thủy ngân hoá khí tiêu tán, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa, viết lên ót nó một chữ “Giáp”



, niệm một lần Định hồn chú, đem linh lực của lá phù đánh vào trong cơ thể nó.



“A……”



Nữ quỷ trong miệng liền kêu một tiếng thống khổ nỉ non, thủy ngân trong mắt đã tiêu tán hết, xuất hiện hai con ngươi màu xám, đảo một vòng rồi nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, rồi ngay lập tức cúi người bái tạ.



Diệp Thiếu Dương dò hỏi qua thì mới biết được, nữ quỷ này lúc còn sống là một phụ nữ bình thường sống gần đây, một tháng trước sinh bệnh mà chết, quỷ sai còn chưa kịp tới câu hồn, đã bị Lý Hiếu Cường làm phép câu tới, sau đó hóa giải hồn phách, nhốt tại gian phòng này.



Còn về chuyện khác thì bà ta cũng không biết gì, cuối cùng Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn hồn phù, đưa bà ta xuống Âm Phủ, sau đó đi tới trước bức hoạ Chung Quỳ, dí sát mặt vào xem, phát hiện dưới đáy bức họa có một hàng chữ thảo màu đỏ.




Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nhìn hắn, “Ý ta là, Lý Hiếu Cường cũng là pháp sư, mà bị chết đáng sợ như thế, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện còn đoán được bản thân mình sẽ chết…… Điều này chứng tỏ hắn đã nhận ra thực lực của mình thua xa đối phương, không có bất kỳ cơ hội nào…… Cho nên, đối thủ lần này rất là lợi hại, ta sợ là ngươi không đối phó nổi.”



Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: “Lợi hại hay không lợi hại, chỉ là thứ yếu, cái chính vẫn là, phải trước tiên tìm được nó đã.



Đi thôi!”



“Đi đâu?”



Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ vào mấy chữ màu đỏ trên bức hoạ Chung Quỳ, nói: “Đi tới tòa nhà giải phẫu, đánh cương thi!”



Sau khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương lại quay ngược lại, tháo Oan hồn dù xuống, Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: “Ngươi lấy cái này để làm gì?”



“Trên này đều là tiền Ngũ Đế, ít nhất cũng mấy chục cái, nếu mua từ chỗ Lão Quách, rẻ nhất cũng là ba đồng một cái, đem cái này về phá đi, có thể kiếm được chút ít……”



Tạ Vũ Tình choáng váng, bất đắc dĩ thở dài: Chỉ có chút tiền mà cũng tham! làm sao giống Thiên sư được, không có chút phong phạm đại gia gì cả.”



Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Đại gia cái gì, ta ngay đến cả tiểu gia đều không bằng, chỉ có còn cõi một người ……”



Đi tới toà nhà giải phẫu số 3, Diệp Thiếu Dương không tùy tiện đi vào, mà cùng Tạ Vũ Tình thảo luận qua một chút, cảm thấy nếu Lý Hiếu Cường lưu lại di ngôn, nói bên trong toà nhà có cương thi, thì nhất định không sai, nhưng trước mắt lại không biết số lượng cùng tu vi của bọn cương thi ra sao.