Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 666 : Lựa chọn của Tử Nguyệt

Ngày đăng: 04:47 30/04/20


Tạ Vũ Tình nghe hắn nói thế, liền dùng ánh mắt tức giận nhìn qua, Diệp Thiếu Dương lại bổ sung một câu: “Cô là người một nhà, không giống nhau, ta giúp cô nhiều như vậy, chỉ là tăng thêm duyên phận giữa hai người chúng ta ở kiếp sau, sẽ không trở thành gánh nặng gì cho cô.”



Ba chữ “Người một nhà”



làm Tạ Vũ Tình cảm thấy ấm áp, tức khắc quên luôn mình đang muốn mắng hắn, mỉm cười cảm động, ngậm miệng không nói lời nào.



Đỗ Hổ không có để ý đến việc người trẻ tuổi trêu đùa nhau, cảm xúc của hắn đều nằm trên người mình, nhìn con trai, thở dài: “Thật không thể nghĩ tới, mười mấy năm qua đều nằm ở đây, khi đó Tiểu Đỗ mới mười mấy tuổi, cuộc đời lập tức đã ném đi mười mấy năm rồi ….



cũng còn may là ta cũng có ngày tỉnh lại”



Cảm thán một hồi, Đỗ Hổ tựa hồ nhớ ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn mấy người Diệp Thiếu Dương, nói: “Đúng rồi, các ngươi tìm ta……có phải có chuyện gì hay không?”



“Đúng là có việc,”



Diệp Thiếu Dương đi thẳng vào vấn đề, “Hơn ba mươi năm trước, ông học ở Đại học Y khoa Cương Thành, lớp ông tổng cộng có năm mươi người, đột nhiên tự sát tập thể…… người sống sót, chỉ có mình ông sao?”



Đỗ Hổ hít vào một hơi thật sâu, nói: “Ta cũng đoán được, ngươi tìm ta là vì chuyện này, năm đó bắt đầu khôi phục lại kỳ thi đại học, ta nằm trong nhóm sinh viên đầu tiên của trường, rất là vinh quang, người khác bây giờ có lẽ đã nổi danh hết rồi, còn ta…… Nếu hiện tại mà cho ta thêm một cơ hội, ta chắc chắn sẽ không thi vào đại học, không phải, là sẽ không vào cái lớp đó! À, xin lỗi, mấy người muốn biết cái gì?”



“Lớp của các ông, phòng học 408, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại muốn tự sát tập thể?”



Khoé miệng Đỗ Hổ hiện lên một nụ cười đau khổ.



“Tự sát, năm mươi người cùng nhau tự sát…… Sao có thể như thế, thật là giống như truyện nghìn lẽ một đêm! cũng đúng thôi, xem qua hiện trường lúc đó thì thật giống là tự sát, nhưng nào ai biết được chân tướng lúc đó như thế nào……”




Việc xử lý chuyện này không phải là trọng điểm, vấn đề chính là từ đó trở đi, trường học bắt đầu xuất hiện quỷ với cương thi, thậm chí có nữ sinh nửa đêm còn nghe thấy có người khóc lóc ngoài cửa sổ, sau đó đào ra được một đống xương trắng…… Khi ấy, toàn bộ trường học đều bị giới nghiêm, cũng không biết từ đâu xuất hiện một đám người, hằng ngày canh gác trên bờ mương nước đen, toà nhà số 3 được xây dựng chính là trong khoảng thời gian này, do một người Thái Lan mập mạp phụ trách, nghe nói có quan hệ thân thích với Ngô Nhạc Ý.



Sau khi chúng ta chuyển đến toà nhà số 3, chuyện lạ vẫn liên tiếp xảy ra, quãng thời gian đó Tử Nguyệt có biểu hiện rất dị thường, tâm trạng rất ảm đạm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



Có hôm, sau khi tan tiết học buổi tối, ta thực sự không nhịn được nữa, nên đi tìm cô ấy, dò hỏi đủ kiểu, cô ấy vẫn không chịu nói, nhưng lại hỏi ta một vấn đề rất kỳ quái: Nếu vì cứu thêm nhiều sinh mạng, mà phải hy sinh một số ít hơn, thì có đáng giá hay không.



Ta suy nghĩ nửa ngày, nói với cô ấy rằng, nếu cần thiết phải hy sinh, ít nhất cũng nên nói cho đương sự biết, để họ tự lựa chọn.



Tử Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, rồi bảo ta nói đúng, sau đó cô ấy không nói gì nữa, rồi có một lần, cô ấy gọi ta lại, đưa cho ta một sợi dây chuyền mặt ngọc, chính là cái này, bảo ta đeo trên người, vĩnh viễn không được tháo xuống, còn dặn dò ta, nếu có một ngày phát sinh biến cố, thì ta hãy rời xa nơi đây, vĩnh viễn không được quay lại trường học.”



Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, yên lặng suy nghĩ vấn đề kia một lần, vô cùng khó hiểu, là vì sao Tử Nguyệt lại hỏi về vấn đề này, nhưng chắc chắn, nó cực kỳ quan trọng.



Đỗ Hổ nói tiếp: “Ta không biết vì sao cô ấy lại nói như vậy, nhưng từ hôm đó trở đi, cô ấy không hề để ý đến ta, nhưng cũng trong khoảng thời gian này, trường học lại bắt đầu có người chết một cách thần bí, ngày càng nhiều người nhìn thấy cương thi qua lại, tất cả mọi người đều muốn bỏ chạy, nhưng mà trường học đã phong tỏa cổng trường, không cho ai ra ngoài, hơn nữa chúng ta nhìn thấy phía bên ngoài trường học tràn ngập hắc khí, giống như mây đen bao phủ, vô cùng đáng sợ.



Có rất nhiều pháp sư ăn mặc như người Thái Lan, đi tới đi lui trong trường học, dường như là để tìm kiếm cương thi.



Khoảng thời gian ấy, mọi người đều rất hoảng sợ.



Ta vĩnh viễn không thể nào quên được ngày đó, vào đúng dịp Tết thanh minh, tầm mấy ngày đầu tháng, có một giáo viên dạy chúng ta bị chết thần bí, thất đầu rơi đúng vào ngày Thanh minh, Tử Nguyệt nói với chúng ta rằng, sau tiết tự học buổi tối, chúng ta không được rời đi, mà ở lại phòng học làm một lễ truy điệu đơn giản cho vị thầy giáo này, hơn nữa còn phải bố trí phòng học thành một cái linh đường.



Ngay tối hôm đó, Tử Nguyệt đúng hẹn đi tới, bảo mọi người tắt hết đèn, châm một số ngọn nến, sau đó cô ấy nói cho chúng ta biết, mọi người chúng ta tất cả đều phải chết…..”