Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 694 : Đi vào bẫy rập (2)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


“Không được, Chu gia không dễ chọc vào, còn nữ cảnh là người của chính phủ.



Chúng ta không thể xuống tay với người thân cận nhất bên cạnh hắn, nhưng mà người này không được có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng nếu một khi xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu……”



Ngô Từ Quân mắt sáng ngời, nói: “Thật ra có một người như vậy, ngay trong trường học của chúng ta……”



Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem tình hình mới xảy ra nói cho nàng biết, sau đó lại nói số điện thoại mà Ngô Nhạc Ý đã đưa, tuy chưa gọi thừ, nhưng hắn tin đó chính là số điện thoại của A Lượng.



Tạ Vũ Tình tỏ ý sẽ vận dụng thủ thuật điều tra đề theo dõi.



“Ngươi cung cấp tình huống rất quan trọng, tuy không có tên thật của hắn, nhưng nếu hắn là người Thái từ Đài Loan tới, lại ở Thạch Thành, thông qua hệ thống khách sạn cùng xe cộ ở địa phương, có thể điều tra ra hành tung của hắn,”



Tạ Vũ Tình nói, “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hay muốn đi cứu thân thể của Lâm Du ra trước đã?”



“Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, ta chờ tin tức của cô trước, tranh thủ gặp mặt tên A Lượng này một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy cứu binh tới hỗ trợ.”



Tuy Diệp Thiếu Dương kiên quyết từ chối, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa hắn đến Cương Thành, chờ Diệp Thiếu Dương về khách sạn nghỉ ngơi, giữa đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách, bảo hắn chú ý thời gian xem khi nào Tứ Bảo quay về, sau đó lại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói lại cho cô biết một lượt việc mình đã gặp đối thủ ra sao.



Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm mặc sau hồi lâu, hỏi một câu: “Lại là không có tiền đúng không?”



“Cái này…… đúng là không có, chỉ mong cô tới giúp ta thôi.”



Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.



Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi cứ gặp việc gì không giải quyết được, là lại nghĩ đến ta hả?”



Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: “Bởi vì cô là chỗ dựa, là lão đại của ta, được chưa?”



Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ, “Lý do này còn tính có chút vừa lòng.”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Chính là thế đó.”



Chu Tĩnh Như nói: “Bởi vì ta biết huynh không phải nói nghiêm túc, chờ đến khi huynh nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét.”



Lần này đến phiên Diệp Thiếu Dương ngây người ra.



Chu Tĩnh Như chụp hắn tay một cái, nói: “Nói giỡn mà, bị dọa rồi sao? Mau ăn bò bít tết đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”



Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng, nói vài câu vui đùa, đột nhiên điện thoại vang lên, mở ra thì thấy là Tiểu Mã.



“Nhìn xem, ta liền biết là hắn muốn tới ăn ké.”



Nhận điện thoại, trêu chọc nói: “Thế nào, đổi ý à, không tính ở thế giới riêng của hai người nữa à?”



Đầu bên kia thoại truyền đến tiếng thở dồn dập: “Mau, mau tới đây!”



Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng trầm xuống, vội hỏi: “Tình huống gì xảy ra?”



“Bình Bình…… đã xảy ra chuyện!”



Tiểu Mã khóc lên, “Đang ở U linh lộ, gọi ngươi mau tới đây cứu cô ấy, chậm sẽ không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi!!”



Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng lên liền chạy thật nhanh, Chu Tĩnh Như kêu hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến gần cửa, Diệp Thiếu Dương bỗng quay ngược lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa mới đến nơi, “Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở U linh lộ, sự việc trọng đại, cô mau lái xe đưa ta nhanh qua đó!”



Chu Tĩnh Như vừa nghe lập tức ngơ ngẩn.



Lúc này, có nhân viên phục vụ đuổi theo, tìm bọn họ thanh toán, Chu Tĩnh Như làm gì có thời gian mà thanh toán này nọ, liền đưa ví tiền của mình cho cô ta, tỏ ý xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy nhanh ra bãi đỗ xe, lái ngay về hướng Học viện Y khoa Cương Thành.