Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 702 : Thiên sinh đạo văn

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Mở cửa là một nam tử hơn năm mươi tuổi, nhìn qua xanh xao vàng vọt, hai con mắt khá lớn, quần áo mặc trên người đã rách nát, có thể là do lâu ngày không gặp người lạ, vừa mở cửa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức ngẩn người ra.



Dương Tư Linh đơn giản giải thích một chút, người đàn ông lúc này mới hiểu, gật gật đầu.



Dương Tư Linh theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, bảo ông ta đi gọi tất cả mọi người tới, đàn ông thì đi gõ cửa từng phòng sẽ tiện hơn.



Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua căn phòng của người đàn ông này, thấy có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đã cũ nát, một chiếc giường trống trên đó chất đầy quần áo cũ, giày cũ, bên cạnh còn có một hộp kim chỉ.



Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: “Nơi này chẳng phải ngăn cách với bên ngoài sao, quần áo này từ đâu ra?”



“Là lấy xuống từ trên mình người chết”



Dương Tư Linh liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thở dài, ”



Nói chung con người không thể không mặc quần áo, nơi đây người chết quá nhiều, cũng không rảnh mà kiêng kị gì nữa.



Quần áo, giày chỉ cần còn dùng được đều bị thu lại hết, may mà những người còn sống sót không nhiều lắm, cũng đủ dùng.”







Thế còn những đồ dùng sinh hoạt khác, từ đâu ra?”



“Trường học có kho hàng dự trữ, bên trong vẫn còn không ít đồ tồn kho, dùng tiết kiệm cũng được.”



Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi gì đó, Dương Tư Linh đã nói: “Đừng có hỏi chuyện không liên quan nữa, đợi lát nữa bọn họ tới, ngươi nên nghĩ xem có biện pháp nào để thuyết phục bọn họ trợ giúp chúng ta, rốt cuộc bọn họ thuộc về không gian này, không thể theo chúng ta ra ngoài, một khi chúng ta rời đi, bọn họ chẳng khác nào mất đi mấy người giúp đỡ, huống chi chúng ta là pháp sư, ngươi chắc cũng hiểu, bọn họ thực không hy vọng chúng ta đi.”



Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ tới, lập tức gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta có biện pháp rồi.”




“Sau khi ra ngoài, là đến địa phương nào?”



Một người hỏi.







Một khi mở ra cấm chế, lập tức sẽ tương liên với không gian bên ngoài, các người có thể về nhà, trở lại thế giới của chính mình.”



Những lời này vừa được nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, cả đám khiếp sợ tới cực điểm.



“Chúng ta đã sống ở đây mấy chục năm,”



một bác gái nuốt nước miếng, vô cùng kích động nói:“Vốn đã không còn bất kỳ hy vọng nào được ra ngoài, người trẻ tuổi, ngươi ngàn vạn lần đừng có lừa gạt chúng ta, cho chúng ta hy vọng, rồi lại làm chúng ta thất vọng, chúng ta không chịu nổi nữa đâu.”



Một đại thúc khác cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi chứ?”



Diệp Thiếu Dương liền đáp trả một câu: “Bởi vì ta là Thiên sư Mao Sơn.”



Nhìn đám người này bộ dáng vẫn còn có chút nghi ngờ, Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, nói: “Các người sống trong lo lắng sợ hãi như vậy đã nửa đời người, các người không nghĩ tới việc rời khỏi nơi này, trở về nhà mình sao? Các người có thể nghi ngờ ta, hơn nữa đúng là không nhất định sẽ thành công, nếu thất bại tất cả mọi người đều sẽ chết, ta cũng vậy, nhưng ta cảm thấy, chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần, chẳng lẽ các người thực sự muốn sống quãng đời còn lại ở nơi này?”



Đưa tay chỉ vào Giang Phi Long: “Hay là để cho con trai các ngươi cũng phải giống như các ngươi sao?”



Một lời vừa nói ra, làm rung động thật sâu trong lòng mọi người “Ta giúp ngươi!”



Giang Phi Long là người đầu tiên giơ tay đồng ý.



Cha hắn cũng lập tức nói: “Đúng vậy, tuy chúng ta đã già rồi, nhưng vẫn muốn liều một phen, chết cũng không có gì nuối tiếc, dù sao so với những người đã chết trước đó, chúng ta coi như sống đủ rồi.”