Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 705 : Gạch đập cương thi (2)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Năm con cương thi, trong vòng chưa đến vài phút đều bị mất mạng, Diệp Thiếu Dương một người liền giết chết ba con, hơn nữa còn chưa dùng tới pháp khí chân chính, chỉ dựa vào tay không…… Dương Tư Linh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ra tay, cảm thán nói: ”



Trước kia ta thật sự đã sai rồi, vẫn luôn cho rằng đại phái như Mao Sơn hay Long Hổ Sơn, đơn giản chỉ là có nhiều pháp khí cùng pháp thuật hơn so với tán tu dân gian một chút, hiện tại mới biết được, cũng không phải như vậy……Lúc trước ngươi không tùy tiện ra tay, là bình tĩnh, đến khi cần phải ra tay, thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì, uh, tuy ta không nghĩ sẽ khen ngươi, nhưng đúng là ngươi lâm nguy mà không sợ, trí dũng song toàn.”



“Lại khen nữa ta không biết chui vào đâu đây”



Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn lướt qua nhà kho, nói: “Mau nhanh chóng lấy đồ đi, miễn cho tí nữa có cương thi trở về.”



Dương Tư Linh nhặt lên ngọn nến trên mặt đất, cầm trong tay, đưa về phía mấy cái giá quầy đồ, chiếu qua một chút, vô tình tìm được mấy chai hồng tiêu, nghĩ tới thứ này coi như dược vật, cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa lại được phong kín, đựng trong chai, tuy đã cách nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa bị gì.



Trong chiếc rương đặt trên một cái giá gần nhất, mọi người đã tìm thấy vật mình cần: cồn y tế.



Tất cả đều được phong kín trong bình truyền dịch, tổng cộng có mấy chục bình, Diệp Thiếu Dương mở ra một lọ, ngửi ngửi, tuyệt đối không có vấn đề.



Diệp Thiếu Dương hưng phấn không thôi, bảo Giang Phi Long cùng mình khiêng cái rương đựng cồn ra ngoài, sau đó quay lại, vơ một túi lớn bông y tế, còn có mấy cái xẻng mới tinh.



Có một bó dây thun chưa sử dụng, nhưng vì để lâu, phần lớn đã bị tan ra, Diệp Thiếu Dương cũng đem đi, từ bên trong chọn ra một số có thể sử dụng được, nhìn đống chiến lợi phẩm bầy đầy trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương vô cùng hài lòng.



Trước tiên cùng nhau mang đồ vật về khu nhà ở, sau đó mọi người lại cùng đi tới dưới toà nhà giải phẫu số 3.



Trong không gian này, toà nhà vẫn là phòng học, mà không phải phòng giải phẫu, nhưng ngoại hình trông giống nhau.



Diệp Thiếu Dương đứng ở quảng trường đối diện toà nhà, ngửa đầu nhìn lên quan sát, toàn bộ lầu bốn toà nhà bị âm khí bao trùm, giống như bị một đám mây đen vây quanh, hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong.




“Lúc đó ta có thể lên Mao Sơn tìm ngươi, trong thế giới này, cũng có một Diệp Thiếu Dương khác, còn có sư phụ của ta cũng có một người khác, đều có thể dạy ta pháp thuật, bằng không trước khi ngươi đi, lúc đó mang ta đến đó, rồi nói một chút với người kia……”



Diệp Thiếu Dương cả người run lên, vấn đề này, chính hắn cũng chưa hề nghĩ tới, trong không gian Ác linh này, đích thực hẳn là còn có một Diệp Thiếu Dương khác! Cái người của không gian này, trước mắt đang làm gì, có phải hay không quỹ đạo sinh hoạt của hắn cũng giống như mình, hay là hoàn toàn không giống nhau, hoặc là đã sớm ở nơi nào đó mà khai quang rồi bị lệ quỷ hay đại yêu giết chết rồi? Diệp Thiếu Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa.



Lúc này Vương Bình chen vào một câu: “Dựa theo định luật Vật lý, là không thể gặp chính mình ở không gian bất đồng, bởi một cái là vật chất, một cái là phản vật chất, một khi gặp mặt, nếu tiếp xúc với nhau, cả hai đều sẽ bị hoá thành tro bụi.”



Diệp Thiếu Dương không hiểu Vật lý học lắm, cũng không nghĩ sẽ theo đuổi ý tưởng này, liền cười vỗ vỗ vai Giang Phi Long, nói: “Sau khi ngươi ra ngoài, tự mình có thể đi thử xem, chỉ cần dụng tâm, khẳng định ngươi có thể trở thành một pháp sư pháp lực cao cường.”



Đợi một hồi, Dương Tư Linh dẫn theo mấy nam nhân đi vào, Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ theo, dùng hai cái xẻng, mọi người thay phiên đào hố tại vết hắn đã đánh dấu, tổng cộng đào được hai mươi tám cái hố.



Dương Tư Linh nhìn qua một lượt, phát hiện đây là hình dáng một con đường, đối diện lối ra của toà nhà số 3, trong lòng dần dần có phán đoán, hỏi Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là trận pháp gì?”



“Tứ Thất Phần Âm Trận, mượn âm khí nơi này, dựa vào linh lực của gậy gỗ đào, mượn lực thi pháp, với pháp lực trước mắt của ta, chỉ có thể làm ra trận pháp như vậy.”



Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn bầu không khí u ám tràn ngập trên tầng cao nhất, thở dài, trận pháp này rốt cục có thể phát huy uy lực đến mức nào, có thể vây khốn đám cương thi được bao lâu, trong lòng hắn cũng không biết.



Chờ đến khi đào xong, sắc trời đã gần hoàng hôn, mọi người không dám ở lâu, nhanh chóng quay về lầu ở chung cư.



Dương Tư Linh thu xếp cho Diệp Thiếu Dương ở một gian phòng, tặng hắn một giường chăn đệm, Diệp Thiếu Dương tìm bọn họ nói muốn lấy một ít nước



- năm đó vẫn chưa có nước máy, trường học đã đào giếng, dùng để cung cấp nước sinh hoạt cho sinh viên, đã mấy chục năm nước giếng vẫn không cạn, và đó chính là nguồn nước của những người còn sống sót.