Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 707 : Cửu âm đông nhân

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Một người thân ảnh cao lớn, từ sau lưng hắn đi ra, là một nam tử có sắc mặt đen nhánh, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, thân thể cao lớn béo tròn, mặc một chiếc áo choàng to, tay cầm tràng hạt mà lần, tướng mạo cực kỳ uy nghiêm, có cảm giác như thần tượng được thờ cúng trong chùa miếu.



Quan trọng nhất chính là, tướng mạo người này vừa nhìn đã biết không phải người Hoa Hạ, mà là người Thái Lan.



Hắn nhìn về phía mọi người, chậm rãi đi tới.







Đại vu sư Thái Lan!”



Chính hắn đã gây ra huyết án bốn mươi chín mạng người năm đó, là nhân vật gần như chỉ có trong truyền thuyết, cuối cùng cũng hiện thân! Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Lão Quách, thở dài nói: “Thực là một pháp khí tốt!”



“Chém xuống đầu ngươi sẽ càng tốt hơn.”



Lão Quách nói xong, giơ kiếm bổ tới, hắn thực không dám chém người, mà chỉ muốn thử xem gia hỏa này rốt cuộc có mấy cân lượng, rồi mới nghĩ cách đối phó.



Vu sư Thái Lan cười nhạt, nâng tay cầm tràng hạt lên, biến hóa mấy thủ thế, lần tràng hạt xoay vòng quanh bàn tay mà xoay tròn, một luồng ánh sáng tím từ giữa phóng ra.



“Thiên địa vô cực, thần kiếm chấp pháp!”



Lão Quách đánh ra kiếm quyết, đón đầu chém tới.



Ánh sáng tím của tràng hạt cách ba thước mà nâng thân Long Tuyền Kiếm.



Lão Quách lập tức cảm thấy hổ khẩu tê dại, cương khí bộc phát, kích hoạt tiên kiếm linh khí, hóa thành một luồng bạch quang, lăng không phóng ra, nhưng không thể phá tan sự trói buộc của tử quang.



Lão Quách mồ hôi tuôn ra như mưa, toàn thân run lên.



“Kiếm này có thể nói là thần khí, chính là pháp lực của ngươi, đến một phần mười linh lực cũng không thể phát huy ra.”



“Vô nghĩa, đây là kiếm của sư đệ ta,”




Lão Quách không chút nào để ý tới lời khen của hắn, lập tức nói: “Ngươi đúng là tên tặc vu, ngang nhiên luyện ra loại tà vật thiên địa khó dung thế này!”



Vu sư Thái Lan cười nói: “Vậy ngươi cứ nói thật ra đi, Cửu Âm Đông Nhân này là cái gì?”



Lão Quách hừ lạnh một tiếng, nói: “Khó có thể nói.”



Vu sư Thái Lan ngửa mặt cười to, rồi cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện một họng súng tối đen đang chĩa vào mình.



Tạ Vũ Tình hai tay cầm súng, nhắm ngay ót của hắn.



“Grao…...”



Cửu Âm Đông Nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiến lên một bước.



“Mặc kệ ngươi nghe có hiểu hay không, ngươi dám tiến thêm một bước, ta lập tức nổ súng.”



Tạ Vũ Tình thanh âm thật lạnh nói.



Vu sư Thái Lan phất tay, Cửu Âm Đông Nhân không có đi tới phía trước nữa, mà lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tạ Vũ Tình.



Ánh mắt này làm Tạ Vũ Tình cảm thấy sợ hãi vô cùng, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, nhưng là vẫn cứ nắm chặt khẩu súng, hướng Thái Lan Vu sư nói: “Dưới chân núi ta có mười mấy thủ hạ đang đợi lệnh, nếu không muốn chết, thì biến đi!”



“Tạ cảnh sát, ngươi có chứng cứ phạm pháp của bọn ta không? Nếu không có, ngươi nổ súng là trái pháp luật.”



Ngô Từ Quân cất tiếng nói, cười nhạt, “Ngươi là cảnh sát, ta biết ngươi là người có chứng nghiệp, cho nên, ngươi sẽ không dám nổ súng!”



“Vậy ngươi có thể để nó thử động lần nữa xem.”



Tạ Vũ Tình thản nhiên không sợ, nhìn Vu sư Thái Lan, “Ta không phải pháp sư, ngươi cũng không phải quỷ quái, nhưng ta ở Cục cảnh sát liên tục ba năm đoạt giải quán quân xạ kích, ta dám chắc chắn bắn một phát mất mạng, có dám đánh cuộc một phen hay không, xem quái vật kia của ngươi động tác mau hơn, hay là súng của ta nhanh hơn?”