Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 709 : Ta có một viên linh châu (1)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Ở chỗ này không thể ngủ được, Diệp Thiếu Dương nằm trên đệm, nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục tinh lực.



“Thực xin lỗi……”



Qua hồi lâu, bất ngờ vang lên tiếng của Vương Bình, “Ta không phải loại người như ngươi nghĩ, có lẽ là bởi vì duyên có ở thế giới này chỉ có hai ta quen biết nhau, hơn nữa, hành động của ngươi hôm nay, đã đánh động ta, lại trong một hoàn cảnh như thế này, nhất thời ta khó có thể kiềm chế được, mong ngươi không cần để ý.”



Diệp Thiếu Dương không có trả lời, lẳng lặng nằm, mới đầu thực phẫn nộ, nhưng sau khi suy nghĩ chuyện này một lần lại từ đầu, lập tức cảm thấy không thích hợp lắm: Vương Bình không phải loại người này! Tuy giao tình không quá thân thiết, nhưng Vương Bình để lại cho hắn ấn tượng luôn không xấu, có hiểu biết, xử sự khéo léo, có tu dưỡng.



Tuy cô ấy không quá coi trọng mình, cũng từng vì Tiểu Mã mà cùng mình đấu võ mồm, điều này chứng tỏ tình cảm hai người rất tốt.



Quan trọng nhất chính là, dù có đúng như lời nàng nói, là mình đã làm đánh động tâm tình của nàng, nhưng còn có Tiểu Mã, Vương Bình cũng không nên biểu hiện lộ liễu như vậy mới đúng! Cái này hoàn toàn không hợp tình hợp lý chút nào.



Qua một lúc phân tích, Diệp Thiếu Dương đem sự việc mà liên tưởng tiếp, bất chợt toàn thân run lên như bị điện giật, chậm rãi ngồi dậy, dùng giọng lơ đãng nói: “Vương Bình, cô như thế nào lại đi vào trong thế giới này?”



Vương Bình trong lòng đang hổ thẹn, bỗng nhiên nghe hắn hỏi như vậy, liền ngồi dậy, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: “Sao lại hỏi việc này?”



“Không có gì, ta chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút về thủ đoạn của Tử Nguyệt, phân tích thực lực cô ta một chút.”



Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói dối.



Vương Bình không hề nghi ngờ hắn, vừa lúc Diệp Thiếu Dương chuyển đề tài khác, cảm thấy nếu tâm sự tiếp, sẽ có thể giảm bớt một chút bầu không khí xấu hổ, vì thế kể lại chuyện mình cùng Tiểu Mã đi dạo trên núi, sau đó lạc đường, cuối cùng bị trúng tà ra sao.



Sau khi Diệp Thiếu Dương nghe xong, nói: “Ý cô muốn nói, lúc ấy các ngươi bị lạc đường, không biết đi sao mà lại đến khu vực gần U linh lộ, sau đó bị trúng tà, cái gì cũng không biết……Lúc ấy cô có tự ý đi lên U linh lộ không?”
Kim bát hơi run run lên, lung lay sắp đổ.



Tứ Bảo mặc áo cà sa, đang cố gắng chống đỡ, cả người được bao trùm bởi kim quang do Kim bát toả ra, nhìn qua giống như một cái phật tượng, như trụ đá ở giữa dòng sông.



Đám người Tạ Vũ Tình đứng ở bên ngoài nhìn tình cảnh này, khẩn trương không nói nên lời.



Chu Tĩnh Như nhìn về phía hắn la lớn: “Tứ Bảo, nếu ngươi chịu đựng không nổi thì cứ ra trước đi, không cần cố ngạnh kháng, nghỉ ngơi một hồi rồi lại vào đó!”



Tứ Bảo cười khổ, nghỉ ngơi một hồi…… chính mình có muốn như vậy, nhưng Tử Nguyệt thì lại không có để im, hơn nữa với tình huống trước mắt, một khi thoát khí, ít nhất cũng bị trọng thương, cũng không thể chỉ trong một chốc lát là khôi phục được, vì vậy chỉ có thể tiếp tục kiên trì tới cùng…… “Đại uy thiên long, bát bộ càn quang!”



Tứ Bảo lại phun một hơi lên trên Kim bát, kim quang trong Kim bát vốn ảm đạm lập tức sáng thêm vài phần.



Tứ Bảo thân thể lại lảo đảo, cắn răng đứng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Con mẹ nó, ngươi có làm được hay không đó!”



“Được được, sắp xong rồi.



Một phút nữa thôi.”



Lão Quách mồ hôi đầm đìa, cương khí khô kiệt, cả người giống như không còn chút sức nào, nhưng vẫn không ngừng vung kiếm, chém vào rễ Kim ti hương mộc, cũng may rễ cây đã bị chém ra một lỗ lớn, mắt thấy sắp gãy rồi.



Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm hơi thở mong manh của Tứ Bảo: “Lão Quách, co mụ nó, ta chịu không nổi rồi…….”