Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 717 : Lần thứ hai bị cưỡng hôn

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Diệp Thiếu Dương vỗ nhè nhẹ vào bả vai Chu Tĩnh Như, nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, bần đạo chưa có chết đâu!”



Lời vừa ra khỏi miệng, thì tất cả mọi người đều ngừng khóc, quay đầu lại nhìn hắn, một đám giống như bị hoá đá.



“Diệp Thiếu Dương tỉnh lại rồi …...”



Ngô Từ Quân bước nhanh đến bên cạnh Vu sư Thái Lan, kinh ngạc nói.



“Dĩ nhiên…… có thể trở về! Hôm nay dừng lại thôi, không phải thời cơ quyết đấu!”



Vu sư Thái Lan từ xa nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài, miệng niệm một đạo chú ngữ, sau đó cùng Ngô Từ Quân xoay người đi vào trong bụi cây, Cửu Âm Đông Nhân cũng đang chiến đấu với Lâm Du bị chú ngữ tác động, lập tức rời khỏi cuộc chiến, chạy về phía Vu sư biến mất.



Đám người Lão Quách đều hoàn toàn tập trung chú ý tới việc Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, không rảnh chú ý bên đó.



“Ngươi…..



là người hay quỷ.”



Chu Tĩnh Như còn đang ngơ ngẩn hỏi.



Diệp Thiếu Dương còn chưa lên tiếng, Lão Quách đã sờ lấy cổ tay hắn, kiểm tra mạch đập một chút, cả kinh nói: “Là người, là người, Thiếu Dương sống rồi!”



Chu Tĩnh Như nghe vậy, không thể khống chế được cảm xúc nữa, hai tay gắt gao ôm cổ Diệp Thiếu Dương, rồi đầu vùi vào người hắn, khóc lớn lên, “Ta biết mà …… Ngươi sẽ không chết, Ngươi sẽ không bỏ lại ta……”



Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng cảm động không thôi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi.



“Không được…… lại rời bỏ ta.”



Chu Tĩnh Như ghé vào tai hắn mà thì thầm.



Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hít một hơi thật sâu.



Qua một lúc, cảm xúc của cô mới hòa hoãn lại, buông Diệp Thiếu Dương ra.
“Vừa mới còn ở đây, sao lại biến mất rồi?”



Lão Quách gãi gãi đầu.



Nghe Lão Quách đại khái kể lại sự tình, Diệp Thiếu Dương nghi ngờ Lâm Du vẫn còn ở quanh đây, nói: “Mọi người xuống núi trước đi, tìm chỗ nào mà đợi, chờ ta tìm kiếm xem, nơi này rất nguy hiểm.”



“Không được, ta không muốn ngươi lại mạo hiểm nữa đâu!”



Chu Tĩnh Như đi tới, giữ chặt tay Diệp Thiếu Dương.



“Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”



Khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được nàng, Lão Quách cùng Tứ Bảo xuống núi.



“Thiếu Dương ca, cám ơn huynh!”



Vương Bình đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nói.



Từ trong ánh mắt tràn ngập cảm kích của nàng, Diệp Thiếu Dương còn nhìn ra một tia hổ thẹn.



Khiến nàng không có để ý là mình đã phát hiện ra, Diệp Thiếu Dương ôn hòa cười cười, nói: “Chuyện nhỏ thôi, cô không có việc gì thì tốt rồi.”



Tiểu Mã lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, tiến tới dùng nắm tay đấm đấm vào vai hắn, “Huynh đệ cũng không có gì nói, đi xuống rồi chuẩn bị sẵn rượu thịt chờ ngươi.”



“Ta muốn hai cân mũi heo!”



“Nửa nạc nửa mỡ!”



Tiểu Mã cười cười, ôm Vương Bình rời đi.



Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ đi xa, hít một hơi thật sâu, cảm giác hồn về thân thể đúng là thật tốt.