Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 737 : Chủ ý của đại tẩu (1)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Diệp Thiếu Dương đứng im một hồi lâu trước của sổ, quay người lại, nhìn thấy Trần Lộ dĩ nhiên đứng ngay phía sau mình, cũng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.



“Trần sư tỷ, nghĩ gì thế?”



Trần Lộ ngơ ngẩn nói, “Ta thật là hâm mộ bọn họ, chỉ cần có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, là người hay quỷ, thì cũng không có sao cả.”



Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, hoá ra cô cũng từng trải qua tình yêu rồi.



“Trước đây, ta cũng thích một người, hắn là một đạo sĩ, rất tuấn tú.”



Trần Lộ thu hồi ánh mắt, dừng lại trên mặt hắn, nói: “So với ngươi còn soái hơn.”



Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ta giữ lại ý kiến.”



Trần Lộ cười cười, “Không như ngươi nghĩ đâu, trong mắt người tình hoá Tây Thi, trong mắt ta, hắn chính là người soái nhất, hơn nữa tính cách hắn với ngươi bất đồng, hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có chút lãnh khốc,thật ra chúng ta gặp nhau cũng không nhiều, chỉ có hai ba lần……”



Đồng tử của cô ta giãn dần ra, khóe miệng khẽ mở ra, tựa hồ đang chìm vào trong hồi ức nào đó.



Diệp Thiếu Dương không đành lòng cắt ngang, chỉ ở một bên nghe, trong lòng có chút cảm thấy không cho là đúng, thực sự có đạo sĩ còn soái hơn cả mình à? “Pháp lực của hắn rất cao cường, ta hoài nghi thậm chí còn trên cả ngươi, hắn rất ít nói, một lần trong lúc ta đuổi giết một con đại yêu, đã gặp được hắn, khi đó ta bị đại yêu đả thương, hắn đột nhiên xuất hiện, cứu ta.”



Nói đến đây, trên mặt cô hiện ra một tầng đỏ bừng.



“Lúc ấy ta bị đại yêu đả thương trên ngực, yêu độc nhập thể, hắn vén quần áo của ta lên,rồi tiến hành cứu trị, khi đó ta đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhìn thấy mặt hắn ngay trước mặt của mình, trong giây phút ấy ta đã yêu thích hắn……”



“Lãng mạn quá.”




Trần Lộ nhìn vẻ mặt của hắn, muốn hỏi nhưng lại không có mở miệng.



Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không có khả năng để cô lưu lại nhân gian lâu dài, bất quá ta đã nói sẽ giúp cô báo thù, nên trước tiên cô cứ ở đây, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ đưa cô đi.”



Trần Lộ nghĩ đến sau này còn có rất nhiều cơ hội thuyết phục hắn, nên cũng không có kiên trì, nói: “Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta vào linh phù, ngươi không cần lo cho ta, ta đóng lại thần thức, không nhìn trộm ngươi đâu.”



Trước lúc chui vào linh phù, lại nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn hắn, có chút thẹn thùng nói: “Đúng rồi, có thể trả lời ta một câu hay không, Đạo Phong là người như thế nào?”



“Đánh giá của ta về hắn, cô tuyệt đối sẽ không muốn nghe, miễn cho làm ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng cô, mau vào đi thôi, ta đi ngủ đây.”



Nói xong cố tình muốn cởi áo ra.



Trần Lộ bĩu môi, không cam lòng hóa thành một làn khói, chui vào trong linh phù.



Diệp Thiếu Dương đứng ngơ ngẩn phía trước cửa sổ một lúc lâu, trở lại giường, trong tâm không được bình tĩnh, vì thế cầm notebook đặt trước mặt, tiếp tục xem hai thiên văn tự chính mình đã suy diễn ra, từ khi đôi quỷ tình lữ kia rời đi, đèn trong phòng đã sáng trở lại.



Trong đầu hồi tưởng lại chuyện mà Trần Lộ vừa nói, nhịn không được lấy Âm Dương Kính từ dưới gối ra, lấy nó làm gương, một tay sờ lên khuôn mặt của mình, soi từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm tự nói: “Ta xem thì thấy, ngươi soái hơn nhiều so với Đạo phong đó nha!”



“Phi!”



Một tiếng trào phúng, từ trong Âm Dương Kính truyền đến, thân ảnh Tuyết Kỳ chợt loé qua.



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, sắc mặt lập tức biến thành gan heo, trong đầu có ý muốn đập đầu vào mặt kính mà chết.