Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 762 : Đâu suất bát quái tiên (1)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


“À, vậy ngươi là sư huynh Diệp Thiếu Dương!”



Thiếu niên lúc này mới nói đúng, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là đệ tử ngoại môn, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân cần mẫn nên được chọn đến nội môn làm người tạp vụ.



Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, bảo sao trong phòng lại sạch sẽ như vậy, làm mình còn tưởng lão nhân kia đổi tính, thì ra là kiếm được tạp vụ mới.



Nếu đã là tạp vụ của sư phụ, Diệp Thiếu Dương cũng không cần khách khí, bảo hắn pha một ấm trà lại đây, sau đó bảo hắn đi chỗ khác, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Qua Qua là quỷ, không sợ bị dơ, trực tiếp ngồi trên mặt đất.



Thấy Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, thảnh tha thảnh thơi uống trà, Qua Qua buồn bực nói: “Lão đại, sư phụ bảo ngươi phải diện bích sao?”



“Diện bích cái đầu quỷ ấy!”



Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nó một cái, “Đó là sư phụ cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe, hơn nữa bản thiên sư trước nay chưa từng diện bích bao giờ!”



“Ha ha, lão đại uy vũ.”



Qua Qua muốn vuốt cái mông ngựa một chút, bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấu.



“Đừng ở đó mà vuốt mông ngựa, ngươi hãy mau kể lại một lần mọi chuyện xảy ra xem nào, vì sao ngươi lại bị quỷ tốt của Thái Âm Sơn theo dõi?”



Dưa Dưa khoát tay nói: “Còn không phải là đám gia hỏa đó, quả thật là giống như thuốc cao da chó, luôn phái người đến bắt ta, lần này tới quá nhiều, ta đánh không lại, đành phải chạy dọc theo Ấm Thuỷ Hà, một hơi đến tận cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa canh gác, chúng nó sẽ không dám tới, ta sẽ được an toàn.



Đúng là bọn nó không có dám tiến đến, nhưng cố tình làm cho cái tên Tử Thần mặt trắng kia theo dõi, sau đó thế nào ngươi cũng đã biết……”



Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mới đầu hắn có biết ngươi có quan hệ với ta không?”



“Cái này…… à, hắn có hỏi ta, có phải là Quỷ Phó của ngươi hay không, ta nói là đúng, hắn liền nói ta ỷ vào chủ tử là Thiên sư, coi thường Địa Phủ giới luật gì đó, đòi bắt ta.”




Qua Qua gãi đầu, nói thầm: “Cái này thì sao mà so”



Diệp Thiếu Dương giải thích nói, “Kỳ thật sư phụ ta lúc trẻ tư chất bình thường, nhưng nghe nói, có một ngày ông ấy đã đến bên bờ hồ mà chúng ta vừa tới lúc nãy, xem rùa cá tranh ăn, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực mới tiến bộ vượt bậc, lại khổ tu mấy chục năm, là cao thủ phù ấn thuật, trong toàn bộ Đạo môn, cũng gần như là tồn tại vô địch, sợ là chỉ có mấy lão đạo sĩ ở Huyền Không Quan kia mới có thể so sánh một chút.”



Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết đó chính là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng lên, quả nhiên không quá một lát, cửa phòng bị người đẩy ra.



Thanh Vân Tử một mình đi tới, vừa vào đến cửa liền ném Câu Hồn tác vào lòng ngực Diệp Thiếu Dương, không nói một lời.



Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Con đang lo không lấy lại được Câu Hồn tác đây, vẫn là sư phụ để ý tới.”



“Ngươi thật khó lường đó.”



Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn phát tác.



Diệp Thiếu Dương vội đi lên, thân mật ôm lấy vai Thanh Vân Tử, nói: “Sư phụ, con rất nhớ người nha, còn tưởng đời này sẽ không thấy được người nữa.”



“Phi phi, ta còn chưa có chết!”



Thanh Vân Tử trợn trắng mắt, nhìn khuôn mặt cười nịnh của hắn, âm thầm thở dài, gặp phải loại vô lại này, thật đúng là muốn giận cũng không giận nổi.



Thanh Vân Tử đưa mắt qua nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua, dừng lại trên mặt hai người một lát, ánh mắt rất phức tạp.



Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu, không thể hành lễ của tông môn, liền đứng dậy nhìn Thanh Vân Tử gật đầu một cái, nói: “Thanh Vân đạo trưởng.”



Qua Qua không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, vì bản thân là quỷ, nhìn thấy Đạo môn tông sư như Thanh Vân Tử, có chút sợ hãi, gãi gãi tai, ngượng ngùng cười,: “Gia gia……”