Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 775 : Bất phụ tam thanh bất phụ khanh

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có chế giễu ông ấy nữa, chắp tay nói tiếng cảm tạ, cầm kiếm đi ra ngoài.



Diệp Thiếu Dương trong lòng cao hứng không thôi, liền đấm lưng cho Thanh Vân Tử.



Thanh Vân Tử cả giận hừ một tiếng, “Lão tử chỉ có thể giúp ngươi đến đây, nếu còn không đến tay, thì lần sau đừng có quay về gặp ta.”



Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, “Sư phụ người nói cái gì đâu không, con chỉ thấy nàng căn cốt kỳ giai, không muốn lãng phí một hạt giống tốt để tu Đạo mà thôi.”



Thanh Vân Tử đang uống trà, liền phun một ngụm nước lên trên mặt hắn, “Lăn đi thằng nhóc! Trong đầu ngươi nghĩ cái gì tưởng vi sư không biết à, ngươi học được cái tính không biết xấu hổ này từ ai đó?”



Diệp Thiếu Dương lau nước trà trên mặt, trợn to mắt nói: “Thì học theo người chứ ai.”



Thanh Vân Tử tức đến nỗi muốn bụp cho hắn một cái.



Lâm Tam Sinh đứng một bên xem trợn mắt há mồm, cảm thán nói: “Một người là Đạo môn Thiên sư, một người là chưởng môn tông phái, lại có thể nói ra mấy lời thô bỉ như thế, thật sự là thói đời càng ngày càng đi xuống, không như người xưa nữa……”



Diệp Thiếu Dương nghe thấy hắn nói thể thì nhíu mày lại, nhưng mà mặc kệ hắn, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Thanh Vân Tử, nói: “Đây là yết ngữ lúc trước người bảo Lão Quách đưa cho con, giờ người giải thích giúp con, rốt cuộc là có ý gì?”



Thanh Vân Tử nhìn một lần yết ngữ mà mình đã viết trước đó: “Nhị long tương tranh nhất long thương, Lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, Bát thiên nữ quỷ nan đoạt mệnh, Nhị thập nhất điểm bất năng trường.”



“Bát thiên nữ quỷ, con đoán được, là chữ ‘ Ngụy ’, con sẽ không hỏi người chi tiết, bởi dù sao người cũng không nói.



Thế còn Lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, là muốn nói tới con với Đạo Phong à?”



Thanh Vân Tử ngậm chặt miệng không nói gì.



“Con thấy người như là cam chịu đó,”



Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói, “Chẳng lẽ giữa con với Đạo Phong, thực sự sẽ phải có một trận chiến?”




Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn, “Gần đây ngươi béo lên không ít đó, ăn nhiều thịt đầu heo à?”



- ----------------------------------------------------------------------------------------------



- Chú thích: ​Bất phụ Như Lai bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố ~ Phiên âm Hán Việt: Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố Tự khủng đa tình tổn phạm hành,  Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành。  Thế gian an đắc song toàn pháp,  Bất phụ như lai bất phụ khanh。 …………………………[Bản dịch tham khảo từ điển Hán Việt Thiều Chửu] ~ Dịch nghĩa: Tự mình cảm thấy ngượng ngùng khi để tình cảm (riêng) làm tổn hại đến con đường tu (chốn thanh tịnh trang nghiêm) Vào núi rồi mà vẫn vương vấn nhớ bóng hình xinh đẹp.



Cõi đời này có cách nào trọn vẹn hết chăng (Vừa) không phụ Như Lai mà vẫn chẳng phụ Người? ~ Dịch thơ: Không phụ Như Lai, chẳng phụ Người – Thương Ương Gia Thố Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang Vào núi tu hành, bóng Người mang Đời này cách nào trọn vẹn cả Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng? (Ẩm Vũ dịch) Đôi lời người dịch thơ: Đây là một trong những bài thơ khó nhất mà mình từng chuyển ngữ.



Bài thơ ý nhiều, lời ít, người làm thơ lại vừa mang tình yêu sâu đậm lại vừa dành tấm lòng kính cẩn trao cho đức Bụt.



Thật ra, mình nhìn nhận Tsangyang Gyatso (Thương Ương Gia Thố) là một nhà thơ nhiều hơn là một vị Dalai Lama.



Các bài thơ của ông đậm chất trữ tình, mong mỏi tự do, không phải của một con người bị giam cầm bởi trách nhiệm mà là cảm thấy mình chưa đủ tự tin để gánh vác trọng trách lãnh đạo tôn giáo của cả một dân tộc.



Qua những bài thơ khác, tuy mang trong lòng mối tình đầu khi trở thành Dalai Lama thứ VI của Tây Tạng nhưng ông vô cùng kính yêu đức Bụt.



Trong lòng ông dường như luôn có một mâu thuẫn giằng xé, mình thuộc về nơi cửa Bụt hay là một người đàn ông đang yêu và biết trân trọng tình yêu.



Về Tsangyang Gyatso, mình thấy bài viết ở đây tổng hợp đầy đủ và tương đối chi tiết.



Người viết cũng dịch nghĩa bài thơ này, chỉ có bọn mình chưa đồng nhất quan điểm của từ “nhập sơn”



trong câu thơ thứ 2.



Theo mình biết qua một cuốn sách mình đọc năm 17 tuổi, các Dalai Lama cùng với các Lama hướng dẫn thường nhập thất trong núi tuyết, còn cung Potala ban đầu là nơi bàn luận việc phát triển đạo, tín ngưỡng tâm linh cùng với các vị lãnh đạo của Tây Tạng chứ không chỉ là nơi tu hành như thời nay.



Nhập thất là một quá trình thử thách tâm linh thật sự, vô cùng khắc nghiệt, vậy mà vẫn không đủ xóa đi hình ảnh người yêu dấu, đủ thấy Tsangyang Gyatso khao khát một cuộc sống hạnh phúc của người đàn ông bình thường đến thế nào.