Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 780 : Liên minh bắt quỷ (3)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


Chu Tĩnh Như cũng bổ sung một câu: “Lần này huynh không được mạo hiểm nữa!”



Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, nhiều bằng hữu như vậy, còn có hai quỷ một yêu, cười cười nói: “Liên minh bắt quỷ của chúng ta bách chiến bách thắng.”



“Liên minh bắt quỷ, cái này hay đó!”



Qua Qua nhìn xung quanh, ngoại trừ mấy người ở ngoài, Lão Quách cũng đã tới, tuy hắn không thể giúp gì trong lúc làm phép, chủ yếu là tới giải quyết hậu quả, quét tước chiến trường.



“Lão Quách là hậu cần, Vũ Tình tỷ là tình báo viên cùng phụ trợ, Tĩnh Như tỷ tỷ là…… là, nhà tài trợ, phụ trách cung cấp các nhu cầu, Lão đại cùng Lãnh Ngọc tỷ là chủ lực tuyệt đối, chúng ta là đồng lõa …..



không đúng, hỗ trợ.”



“Còn có ta,”



Tiểu Mã tinh thần hăng hái giơ tay lên, “Trước kia ta chỉ là đạo đồng, hiện tại ta cũng là Thiên sư đó!”



Lão Quách cũng cảm thấy rất có hứng thú với đề nghị “Liên minh bắt quỷ”



này, nhìn mấy người xung quanh một chút, nói: “Còn thiếu mấy người, Tiểu Thanh Tiểu Bạch, còn có Hà Cơ Mỹ Hoa, cả Nhạc Hằng nữa, bọn họ cũng rất lợi hại, ra tay mau lẹ, tựa như thích khách nhất kiếm phong hầu.”



“Còn có ta đây.”



Một bóng người từ bên hông Diệp Thiếu Dương bay ra, chính là Trần Lộ, ở đây có mấy người chưa từng gặp cô ta, làm cho hoảng sợ.



Trần Lộ vỗ vai Diệp Thiếu Dương nói: “Ta là đại tẩu của hắn, liên minh này của các ngươi ta cũng có phần.”



Diệp Thiếu Dương liền á khẩu, nhưng cũng không khỏi cẩn thận liếc nhìn mọi người một lượt, nếu đã là liên minh, xem ra cũng nên đem cả Dương Cung Tử tính vào? Bất quá có lẽ cô ta khinh thường tham gia vào đám người mình, nhưng ít ra cũng là người ngoài biên chế.



“Tiểu sinh cũng gia nhập……”




“Yêu Vương.”



Đạo Phong khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tinh tượng trên không trung, đôi mắt nhìn thật lâu không có chớp mắt.



Không có người nào biết hắn đang suy nghĩ gì.



Một lát sau, hắn hơi cúi đầu, dùng thanh âm lạnh lùng tới cực điểm, nói: “Ai cho phép ngươi đi lên.”



Một bóng người màu đen, từ trong tán cây dần hiện ra, là một nam trung niên không có mặt, cung kính khom người bái Đạo Phong.



“Ngươi phải biết, hiện tại ngươi không còn là Thượng Cổ Tà Thần, chỉ là một tên đầy tớ của ta, tốt nhất đừng có biển diễn trước mặt ta”



Thượng Cổ Tà Thần lập tức ngã nhào, cả người cơ hồ phát run lên, liên tục nói: “Thuộc hạ không dám!”



Đạo Phong lúc này mới cho phép hắn đứng dậy, báo cáo tình hình.



“Thuộc hạ đã điều tra ra, Ngọc Tịnh Bình xác thật là vẫn còn trên Nga Mi Sơn, ở dưới chân núi có một cái miếu nhỏ, bên trong thờ Quan Âm Đại Sĩ, Ngọc Tịnh Bình được cung phụng trong miếu, có một lão ni cô phụ trách trông coi, mỗi ngày ở Phật đường niệm kinh, thuộc hạ biết lão ni cô này nhất định không đơn giản, nên không tùy tiện hành động, sau khi điều tra được tình huống, liền vội vàng trở về phục mệnh.”



“Rất tốt, chúng ta đi Nga Mi Sơn.”



Đạo Phong đứng lên, quay đầu nhìn thoáng về cửa sổ phòng Diệp Thiếu Dương, cười tà tà, “Nhân tiện tới nơi đó chờ sư đệ này của ta.”



Hai bóng người, lăng không bay đi.



Buổi tối khoảng 9 giờ, đoàn người của Diệp Thiếu Dương bắt đầu xuất phát.



Vì khách sạn cách Học viện Y khoa không xa, nên mọi người không ngồi xe, trực tiếp đi bộ qua đó.