Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 826 : Thân hãm biển lửa (3)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


“Phải rồi…… Chúng ta làm như thế, là trái Thiên Đạo đó!”



Diệp Thiếu Dương bật cười ha hả, cười đến ho khan, chảy cả nước mắt.



“Làm trái thì làm trái, lão tử vui vẻ là được!”



Làm việc bản thân mình muốn làm, thấy vui vẻ là tốt.



Vì thiếu dưỡng khí, cả hai người đều há to miệng thở dốc, ho khan liên tiếp, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi giết ta trước đi……ta…….



ta không muốn bị ngạt chết.”



“Ta không thể xuống tay với được…...để ta tự sát trước.”



Diệp Thiếu Dương lấy ra Diệt Linh Đinh, nhắm ngay giữa ngực mình, trong thời khắc cuối cùng này, trong lòng không khỏi sinh ra bi thương.



Hai mươi năm tu luyện Đạo pháp, một khi thân thể bị hủy diệt, vô pháp thi triển pháp thuật nhân gian, bản thân cũng sẽ không còn là Thiên sư, chỉ là một du hồn bình thường, bị pháp sư cũng như quỷ sai đuổi bắt từ Trung Đông sang Tây Tạng.



Mình…… có thể bỏ được sao? Luyến tiếc, thì thế nào? Diệp Thiếu Dương giơ Diệt Linh Đinh, lại chậm chạp không có đâm xuống.



Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy Diệt Linh Đinh, lắc đầu nói: “Ta…… không muốn thấy bộ dáng lúc chết của ngươi, ta…… đi trước cho……”



“Dù sao cũng phải chết, để ta đi trước……”



Ầm vang một tiếng, ngay giữa minh điện, lại có một khối đá cực lớn rơi xuống, so với khối đá lúc trước còn lớn hơn nhiều, hẳn là khối đá chịu lực của khung đỉnh.



Bất quá, hết thảy mấy chuyện này, đã không còn ý nghĩa gì với hai người nữa rồi, chỉ quay đầu nhìn lướt qua, không để ý gì thêm, tiếp tục muốn tự sát.



“Thiếu Dương,Thiếu Dương, Lãnh Ngọc, các người có dưới đó à?”



Thanh âm quen thuộc của Tứ Bảo vang lên, từ trên khe nứt do khối đá rơi xuống.



Hai người toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám khói mù đang thoát lên từ khe nứt.



Hai người kích động nhìn nhau, nếu khói mù có thể bốc lên, chứng tỏ…… nóc trần có lỗ thông? “Ta ở đây! Khụ khụ!”



Diệp Thiếu Dương đứng lên, kích động hét lớn, sau đó lại ho lên vì khói.




Ngẩng đầu thì thấy, bên cạnh khe nứt có một khối đá to rơi xuống, theo bản năng nghiêng người tránh đi.



“Oanh”



một tiếng, nham thạch đập vào vai hắn, nhất thời hai mắt tối sầm, mất đi tri giác…… Khi tỉnh lại, cảm nhận được ánh sáng, hai mắt Diệp Thiếu Dương từ từ mở ra, đờ đẫn nhìn hết thảy xung quanh.



Đây là một căn phòng màu trắng, ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào.



Ánh mắt nhìn trên thân thể mình, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường sắt, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mặt trên in chữ thập màu đỏ.



Đây là…… Bệnh viện? Mình vẫn chưa chết? Diệp Thiếu Dương định ngồi dậy, kết quả bên vai bỗng cảm thấy đau nhức.



“Ai u!”



Cúi đầu nhìn lại, thấy trên vai trái mình quấn đầy băng gạc thật dày, lúc này mới nhớ ra mình đã bị thương thế nào, hoá ra bị thương mà ngất xỉu.



“Thiếu Dương ca...



huynh tỉnh rồi!”



thanh âm quen thuộc vang lên.



Chu Tĩnh Như nhanh chóng đến bên mép giường, đỡ hắn nằm xuống.



“Vai của huynh bị thương, không được cử động.”



Diệp Thiếu Dương nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Chu Tĩnh Như, cảm thấy rất an tâm, nở một nụ cười.



“Còn cười được, thiếu chút nữa huynh đã mất mạng rồi!”



Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên, rồi lấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, che lại hai mắt, miệng oán trách: “Huynh đúng là chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo!”



“Chẳng phải ta đã không sao à.”



Diệp Thiếu Dương đưa tay phải lên, mang theo xin lỗi vỗ vỗ vai nàng.