Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 857 : Kim đồng ngọc nữ (1)

Ngày đăng: 04:50 30/04/20


“Đâu có liên quan gì đến ta, ta vì bắt yêu đành phải hiến thân.”



Diệp Thiếu Dương giọng điệu chính nghĩa hiên ngang nói.



Tạ Vũ Tình cắt ngang, “Ngươi sờ mó chân người ta, tặng người ta tấm bùa hộ mệnh, coi như hoà nhau, không nên nghĩ nhiều.”



“Cô nói như vậy, làm như là đang giao dịch.”



Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Bất quá, ta đưa bùa hộ mệnh cho cô ta, còn có ý khác nữa.”



“Cái gì? Để người ta nhớ đến ngươi hả?”



“Phi! Cô chẳng nói được câu nào hay cả.”



Diệp Thiếu Dương nói, “Đó không giống bùa hộ mệnh bình thường, ta đã bỏ thêm một chút tinh huyết ở bên trong, có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, như vậy lần sau gặp cô ta, ta sẽ biết được cô ta là thật, hay là do Hồ Tinh biến hoá, ta không thể lần nào cũng sờ chân người ta kiểm tra.”



Tạ Vũ Tình lúc này mới hiểu, âm thầm bội phục Diệp Thiếu Dương tâm tư tinh tế.



“Ngươi vừa nói với cô ta, ngươi đã có cách tìm ra Hồ Tinh, là biện pháp gì hả?”



“Có biện pháp,có lẽ sẽ dụ được Hồ Tinh kia xuất hiện.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Trương Tư Đức không phải trong lúc lau cửa kính mới gặp rồi cùng nó tư thông sao, vậy thì tìm một người, giả làm nhân viên lau kính, tới lau cửa sổ phòng nó, có lẽ nó sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu...”



Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nói: “Hồ Tinh kia sẽ không hoài nghi chứ?”



“Có gì mà hoài nghi, nó vốn không sợ cảnh sát các ngươi, sẽ không trốn tránh đầu sóng ngọn gió đâu, nếu nó muốn hút tinh huyết con người tu luyện, Trương Tư Đức không phải người duy nhất cũng không là cuối cùng, có cơ hội thì sao nó không làm chứ?”



Tạ Vũ Tình nói: “Hồ Tinh này sao phải dùng mấy biện pháp kỳ quái như thế chứ, dù nó có giết người cũng sẽ không lưu lại manh mối, sao không ra ngoài tùy tiện mà giết người?”



“Thứ nhất, sào huyệt của nó nhất định trong toà nhà, thậm chí ngay tại phòng 1603, để tiện việc tu luyện, không muốn đi xa.



Thứ hai, Hồ Tinh vô cùng thông minh cẩn thận, nếu tùy tiện giết người, sẽ lưu lại manh mối, dễ dàng bị pháp sư theo dõi, giống như bây giờ, mới là biện pháp ổn thoả nhất, cứ chậm rãi mà tu luyện, không ai phát hiện ra.”



Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Như vì sao trước kia cao ốc Lisa lại không thấy phát sinh cùng loại án kiện nào?”



“Có lẽ là có, chỉ là không xui xẻo có người ngã chết, mà có thể chết trong tòa nhà, hoặc ở nơi khác, nên không liệt vào án kiện thần quái để xử lý.




Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái, lập tức nghĩ ngay tới Tuyết Kỳ, hai người đúng là có khí chất khá tương tự.



Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nhìn bộ dáng dính đầy bụi của Diệp Thiếu Dương, đưa tay gạt mạng nhện trên đầu hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.



“Hai vị này, một người là Côn Luân Sơn Lăng Vũ Hiên, một người là tục gia đệ tử của Phổ Đà Sơn Liễu Như Nhứ.”



Nhuế Lãnh Ngọc đơn giản giới thiệu.



Diệp Thiếu Dương khiếp sợ ánh mắt dừng trên mặt Liễu Như Nhứ, dĩ nhiên là……đệ tử Phổ Đà Sơn.



Phổ Đà Sơn không giống như Nga Mi Sơn, trên Nga Mi Sơn có hai ngọn núi, hòa thượng và ni cô mỗi bên một ngọn núi.



Nhưng trên Phổ Đà Sơn tất cả đều là nữ đệ tử, mấy năm nay vì đang thiếu ni cô, để truyền thừa pháp thuật, nên trên núi thu nạp rất nhiều đệ tử tục gia.



Bọn họ không suy xét đến tuệ căn như đệ tử nhập thất, việc thu nạp đệ tử tục gia, chỉ căn cứ vào khả năng thiên phú tu hành, cho nên pháp lực của đám tục gia đệ tử này, còn cao hơn nhiều so với đệ tử nhập thất.



“Phổ Đà tịnh bình diễn vạn vật, Diệp sư huynh.”



Liễu Như Nhứ dựng thẳng một bàn tay, hành nửa lễ, nét mặt có vẻ uy nghi, ra vẻ từ trên cao nhìn xuống.



Lăng Vũ Hiên cũng tiến lên một bước, tùy tiện chắp tay, nói: “Côn Luân hồi chuyển định Càn Khôn.



Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.”



“Ta quen ngươi à?”



Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, bất quá hình như đã nghe tên hắn đâu đó.



Côn Luân Sơn…… Nhìn kỹ Lăng Vũ Hiên, “Ta nhớ rồi, ngươi chính là thần đồng năm đó?”



Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh trí nhớ không tồi, tại Thuỷ lục long hoa hội của Đạo môn năm đó, ta đã đánh bại hai đại đệ tử trong số các tinh anh của tứ đại môn phái, chỉ có ngươi kiên trì không động thủ.”



“À, lúc ấy ta bị cảm,không có tâm tình mà đấu pháp.”



“Người khác đều nói là ngươi sợ thua, không dám đánh, chỉ có ta không cho là như vậy.”