Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 865 : Tĩnh Như gặp nạn

Ngày đăng: 04:50 30/04/20


“Diệp thiên sư, ngươi sẽ bại nhanh thôi……”



Lục Vĩ Yêu Hồ cười khanh khách, sáu đạo phân thân di chuyển càng ngày càng nhanh, yêu khí bùng nổ, trong nháy mắt đã đột phá kết giới của linh phù, khống chế ngược lại Diệp Thiếu Dương, phân thân tách sang hai bên, chân thân xuất hiện.



“Diệp thiên sư, ta muốn nhập thân ngươi.”



Thân ảnh chợt loé lên rồi dán vào người hắn.



Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thân thể bị Lục Vĩ Yêu Hồ xâm lấn, vội vàng cắn đầu lưỡi, phong bế tam đại quỷ huyệt, trong lòng niệm lên Khu ma chú, cố gắng đẩy Lục Vĩ Yêu Hồ ra.



Nhưng Lục Vĩ Yêu Hồ đã tiến vào một phần thân thể hắn, phong tỏa thân thể, khiến hắn không thể nào thi triển pháp thuật, sau đó cũng không vội vàng, từng chút mà xâm nhập vào thần thức của hắn.



Điểm tốt duy nhất chính là: toàn thân hắn bị yêu khí bao trùm, những con Hồ Tinh còn lại cùng thủy thi đều không thể lại gần.



Diệp Thiếu Dương tử thủ đạo tâm, không ngừng niệm Khu ma chú, đối kháng Lục Vĩ Yêu Hồ.



Nếu là pháp sư bình thường, thì đã bị đoạt xá chỉ trong nháy mắt.



Tuy là dù Diệp Thiếu Dương thần thức cường đại, sau khi bị trọng thương, cũng không thể đối kháng tu vi cường đại của Lục Vĩ Yêu Hồ, thân thể bị xâm nhập một chút…… “Chúng ta hai hợp làm một, Diệp thiên sư, ngươi có thấy hưng phấn không……”



Diệp Thiếu Dương biết Lục Vĩ Yêu Hồ muốn dùng ngôn ngữ nhiễu loạn thần trí của mình, im lặng không nói, đúng lúc này, một tiếng “Răng rắc”



giòn tan vang lên ở phía sau.



Tiếp theo là giọng Chu Tĩnh Như kêu gào thảm thiết, từ phía sau truyền đến.



“Chân ta bị đứt rồi, Thiếu Dương ca cứu ta! á! á!”



Diệp Thiếu Dương không thể quay đầu, dùng chút dư quang trên khoé mắt liếc qua đó, lập tức toàn thân run lên: Một con thủy thi đã cắn được chân Chu Tĩnh Như, không ngừng gặm nhấm, nhai xương cốt vang lên răng rắc, nửa cẳng chân đã bị nó nuốt vào bụng.



Diệp Thiếu Dương cảm thấy đầu óc của mình vang lên ong ong, toàn bộ thế giới trong nháy mắt sụp đổ.



Chưa từng nghĩ tới, sẽ xảy ra loại chuyện như thế này.



Quả thật là còn đáng sợ hơn nhiều so với tử vong.



Không sợ là người đã chết, mình cũng không phải không có cơ hội cứu sống, nhưng tình huống trước mắt này, Tĩnh Như sẽ tàn tật cả đời, đối với một thiếu nữ xinh đẹp như hoa mà nói, đây là một loại đả kích…… khiến cho người ta tuyệt vọng.




Chu Tĩnh Như nhìn hắn, gật đầu.



“Huynh về sai này…… huynh còn muốn hôn ta nữa không?”



Ngoài dự đoán là, Diệp Thiếu Dương lại lắc đầu.



Chu Tĩnh Như lập tức ngưng khóc, “Huynh…… huynh ghét bỏ ta à.”



“Ta không chê cô, nhưng là…… từ nay về sau ta sẽ không hôn ngươi, bởi vì…… Con mẹ nó trước giờ ta chưa từng hôn ngươi!”



Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn cô, nói “Hồ Tinh!”



Chu Tĩnh Như ngây ngốc nhìn hắn.



“Ngươi không cần phải làm bộ nữa, nếu ta đã nhìn thấu ngươi, khẳng định là có nguyên nhân.



Nhẫn của ngươi đâu?”



Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Nhẫn hắc diệu thạch là do ta tặng cho Tĩnh Như, có thể tránh được quỷ yêu tới gần, cô ấy luôn đeo trên tay, vì sao lần này không đeo, đừng nói với ta là trùng hợp.”



“Ta…… thực sự đã quên đeo, chẳng lẽ chỉ vì cái này, huynh đã khẳng định ta có vấn đề sao?”



Chu Tĩnh Như tỏ ra oan uổng mà khóc lên.



Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Nếu chỉ dựa vào cái này, chỉ là hoài nghi, cho nên ta đã dùng câu nói kia thử ngươi, nhẫn có thể quên đeo, ta có hôn qua ngươi hay không, chẳng lẽ ngươi cũng quên được sao?”



Lúc đó mình lo lắng nên đã chế tạo hai chiếc nhẫn Hắc diệu thạch, một chiếc đưa Tạ Vũ Tình, một chiếc cho Chu Tĩnh Như.



Hôm ấy Tạ Vũ Tình bị Hồ Tinh nhập thân, sau đó mình đã hỏi cô chuyện này, được biết cảnh đội có quy định, trong thời gian làm việc không được đeo trang sức, hàng ngày cô đi làm đều tháo ra, tan ca lại đeo vào.



Với tính cách bình thường của cô, thường xuyên quên đeo cũng bình thường, ngày hôm đó cũng vậy.



Nhưng mà lần nào gặp Chu Tĩnh Như, trên tay cô cũng đeo chiếc nhẫn mình tặng, chưa từng tháo xuống.



Ánh mắt Chu Tĩnh Như bỗng trở nên lạnh lùng, ngay sau đó cười rộ lên.