Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 959 : Khuynh quốc khuynh thành

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Tạ Vũ Tình còn muốn làm công việc, ăn xong liền rời đi, thuận tiện dẫn theo Tuyết Kỳ.



Tuyết Kỳ vốn không muốn đi cùng, nhưng nghĩ có thể cô sẽ rủ mình đi ăn cá mực nướng, nên đi theo.



Vừa trải qua một trận đại chiến căng thẳng, mọi người đều rất mệt mỏi, không bao lâu sau tiệc cũng tan.



Chu Tĩnh Như vẫn như trước vì bọn họ mà thuê phòng ở một khách sạn gần đó, mời mọi người qua đó nghỉ ngơi.



Diệp Thiếu Dương đi tắm rửa, cả người ê ẩm mỏi mệt, nhưng vẫn chưa muốn ngủ, đi ra ngoài ban công khách sạn, đứng dựa vào lan can, yên lặng nhìn vạn ánh đèn phía dưới.



“Không ngủ được?”



Thanh âm của Lão Quách vang lên phía sau.



Diệp Thiếu Dương lắc đầu.



Lão Quách đi tới, đưa bia trong tay cho hắn, Diệp Thiếu Dương cầm lấy, uống một ngụm.



“Ngươi nghĩ tới Đạo Phong sao?”



Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thở dài: “Ta cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu hắn.”



Lão Quách cười cười, “Ta với hắn ở cùng đã nhiều năm, ta cũng không hiểu hắn, bất quá ta tin tưởng, dù hắn không đủ tư cách là một pháp sư, nhưng bản tính tuyệt đối không xấu, hắn không lý nào nhập ma.”



Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Ta cũng không muốn tin, nhưng rõ ràng hắn mang theo đám lệ quỷ tà linh, trong đó có cả Thượng cổ Tà thần.



Hơn thế nữa, hắn còn có thể phi thiên độn địa…… kỳ quái chính là, hắn nhìn qua thì có thân thể, cũng có thể tác pháp, cũng bị thương, nếu nói hắn là quỷ thi, trên người lại không có tia quỷ khí nào, ta thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”



Lão Quách nói: “Có lẽ hắn có nguyên nhân riêng của mình?”



“Vấn đề là hắn không chịu giải thích, luôn tìm cách trốn tránh, lần này nếu không vì Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn sẽ không hiện thân đâu.



Bất quá… hắn nói gì đó về bộ phim hồi xưa đã xem……”



Tiếp theo kể lại chuyện hồi xưa, Lão Quách nhíu mày nói: “Ngươi không nhớ ra bộ phim đó là bộ nào sao?”



“Xem qua nhiều phim như vậy, làm sao mà nhớ được.”




Dương Cung Tử phi thân bay qua, Diệp Thiếu Dương còn nghĩ cô muốn đánh nhau, liền lui về phía sau.



Dương Cung Tử dừng lại trước mặt hắn, xoay người một cái, trường bào rời khỏi thân mình, bay về phía Diệp Thiếu Dương, ngăn cản tầm mắt.



Diệp Thiếu Dương vươn tay muốn bắt lấy, nhưng trực tiếp xuyên thấu qua, mới nhận ra trang phục chỉ là hư ảnh.



Trường bào rách nát lúc trước, Dương Cung Tử đã thay bằng một một bộ trường bào bằng bách hoa, mái tóc dài xoã xuống hai bên bờ vai, trên đầu còn đội một vòng hoa, đang đứng lơ lửng giữa hư không.



Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời, nhìn xem đến ngây cả người.



“Đây là thế giới do ta tạo ra, nên muốn biến cái gì thì biến cái đó.”



Dương Cung Tử nhìn hắn, cười mị hoặc.



Thật đúng là tuyệt sắc giai nhân mà…… Hơn nữa, sau khi cô hạ vành mũ, để lộ dung nhan ra, dường như đã trở thành một người khác, không còn cảm giác xa cách lạnh lùng.



Diệp Thiếu Dương thở dài, cố ý cười nói: “Ta thật hối hận vì không thấy dung mạo cô sớm hơn.”



Dương Cung Tử nghe thế, cái mày tuyệt đẹp khẽ cau lại, “Ngươi nói nghiêm túc?”



“Không phải vậy.



Cô là nữ nhân của Đạo Phong, ta sao dám có suy nghĩ không an phận chứ.”



Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.



Dương Cung Tử mặt đỏ lên, hiện ra bộ dáng của thiếu nữ đang yêu, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói bậy.”



“Ta không nói bậy, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, cô thích hắn.”



Diệp Thiếu Dương cười hì hì, “Yên tâm đi, ta lại không phải tình địch của cô.”



Dương Cung Tử cười nói: “Hai người các ngươi thật ra rất xứng đôi.”



“Đệch!”