Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 962 : Phi đầu man (2)

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Nhìn lướt qua trên quầy, rồi nói rõ mục đích tới đây: “Lần này phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ, dùng hết không ít pháp dược, huynh bổ sung cho đệ chút đạn dược đi, vẫn quy củ cũ, mỗi loại lấy một chút.”



Lão Quách nói: “Gần đây có rất nhiều đồ vẫn chưa chuyển tới, chờ ít hôm nữa đi.”



“Mau lên đó, vạn nhất lại gặp phải chuyện gì thì sao.”



Lão Quách cười nói: “Đệ cũng không phải Conan, đi đến đâu liền có người chết, lấy đâu ra nhiều sự kiện thần quái cho đệ gặp chứ.”



Khi đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên trời bỗng âm đi cùng với gió thổi mạnh lên.



Diệp Thiếu Dương giúp Lão Quách thu dọn vòng hoa tiền giấy bên ngoài vào quầy, đóng cửa hàng lại, ngồi trong nhà uống trà nói chuyện phiếm, cũng không mấy khi được nhàn rỗi, nghỉ giải lao một chút.



“Cho đệ gặp lại hai người quen.”



Lão Quách quay lại phía quầy rồi vỗ vỗ tay, kêu lên: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, ra đây!”



Hai đạo thanh khí, từ đôi búp bê sứ đặt trên quầy bay ra, rơi xuống đất, biến thành hai người, một nam một nữ, là hai tiểu quỷ, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười cười.



Diệp Thiếu Dương thấy hai con quỷ này có vẻ cũng quen mặt, liền sực nhớ ra, chính là đôi đồng nam đồng nữ mình đã mang về từ cổ mộ, không phải quỷ, mà là tà linh, vì không xử lý sao cho tốt, nên lúc ấy giao cho Lão Quách​ ​nuôi, cũng coi như có chỗ cư trú.



“Là các ngươi!”



Diệp Thiếu Dương cảm thấy khí tức tà linh trên người bọn chúng vô cùng thuần khiết, chứng tỏ không phải tà tu, trong lòng rất vui mừng.



“Sư thúc, đa tạ đã cứu giúp chúng ta!”



Hai tà linh khom mình hành lễ.



“Sư thúc?”



“Bọn chúng cứ một hai gọi ta là sư phụ, ta cũng không có biện pháp nào”




Đầu của nó lay động né tránh, Kim Tiền Kiếm một nhát vào trên cổ vặn vẹo như rắn của nó, một kiếm đâm vào, máu tươi liền phun ra.



Yêu quái rú lên quái dị, toàn thân run run lên, bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy thân mình, đầu rời khỏi thân thể, bay về phía Trương mỗ.



Trương mỗ bị dọa đến hét to lên, vội vàng trốn ra phía sau Diệp Thiếu Dương.



Đầu quỷ kia cũng đuổi qua đây, miệng phun ra chướng khí, cái miệng mở rộng ra khủng bố, lộ hai hàm răng vàng rậm rạp.



Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, một chưởng đánh vào đầu nó, vốn là muốn đánh văng nó ra, kết quả tay còn chưa tới, lập tức bị đám tóc dài của yêu quái bò lên, giống như xúc tu bò lên quấn lấy.



Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái rút một lá linh phù, rồi rung động nhẹ, lửa bốc cháy lên, thiêu đốt đám tóc của nó.



Tóc bị lửa thiêu đốt, yêu quái kêu la thảm thiết, mở to mồm ra, nhào tới cắn vào tay trái Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương thuận thế nhét luôn tấm linh phù đang cháy vào trong miệng nó, tay trái kết ấn đánh vào hàm trên, miệng của yêu quái nhất thời không khép miệng lại được.



“Cho ngươi ăn chút đậu phộng rang!”



Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét vào miệng yêu quái, dán hai tấm linh phù giao nhau trên miệng nó, đầu gối đè lại cái cằm, khép miệng nó lại.



Kết ấn niệm chú, đậu đồng nổ bùm bùm trong miệng yêu quái.



Yêu quái muốn phun cũng phun không được, muốn kêu cũng kêu không cũng được, đầu quỷ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương dùng chân dẫm lên, lấy ra Thái Ất Phất Trần, để lên mặt yêu quái, miệng lầm rầm niệm chú, phất trần rung động rồi giống như xúc tu chui vào trong lỗ mũi yêu quái.



“Ra đây!”



Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, nhấc chân lui về phía sau, dùng sức kéo mạnh Thái Ất Phất Trần, kéo một hư ảnh từ trong đầu yêu quái ra ngoài, chính là hồn phách của yêu quái này.



Thân thể yêu quái lập tức xụi lơ, ngã xuống đất bất động.