Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 966 : Tà linh tóc dài

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Dịch: Jess



Đợi một hồi, chỉ thấy hương tro chìm xuống, bám lên mặt đồng tiền, sau đó toát ra một cổ hắc khí, mau chóng biến màu vàng nâu trong suốt của dầu mè thành đen sì, bốc mùi hôi thối kinh khủng.



Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Trong thi thể cô ấy có gì đó.”



“Phải làm sao đây?” Tiểu Mã lập tức hỏi.



Nếu dùng pháp thuật ép tà vật kia ra, chỉ e sẽ làm tổn thương thi thể Vương Bình, Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nhờ cha Vương Bình lấy một cái chén sạch, đổ đầy nước trong, sau đó hoà bột hồng tiêu với hùng hoàng, đổ thêm chút pháp thủy, trộn lẫn cùng nhau, rót vào miệng Vương Bình.



Lấy một cái gối, lót dưới người cô, để pháp thủy có thể dễ dàng chảy xuống dạ dày, tiếp theo lấy một tấm hoàng phiếu thấm nước, đắp lên mặt Vương Bình, úp một cái chén trên miệng.



Sau đó đứng một bên chờ.



“Cậu đang làm gì thế?” Tiểu Mã đợi một hồi chẳng thấy động tĩnh gì, nhịn không được hỏi.



Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, đã thấy cổ họng Vương Bình đột nhiên giật giật, phát ra âm thanh kỳ quái.



Mọi người giật mình, lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh hãi, chỉ có cha mẹ Vương Bình cùng Tiểu Mã dám đến gần, vô cùng kích động.



“Có phải cô ấy sẽ sống lại không?” Tiểu Mã lòng nóng như lửa đốt.



“Người đã chết sao có thể sống lại.” Diệp Thiếu Dương trả lời.



Mới vừa dứt lời, hai mắt Vương Bình bỗng nhiên mở ra, con ngươi đỏ ngầu, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.



Cha mẹ Vương Bình với Tiểu Mã tức khắc kích động không thôi, nhưng biết Diệp Thiếu Dương tác pháp, không dám tiến lên.



Chỉ thấy nửa người trên của Vương Bình co giật càng lúc càng kịch liệt, giống như đang lên cơn hen suyễn, cuối cùng dùng sức “Ho khan” một tiếng, thân thể mềm nhũn nằm vật xuống, bất động.
Tiểu Mã cùng cha mẹ Vương Bình vẻ mặt hồi hộp, khẩn trương đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng chờ đến khi âm phong tắt hẳn, vẫn không thấy hồn phách Vương Bình xuất hiện.



“Tam hồn thất phách quy ngô đàn, Vương Bình! Vương Bình! Vương Bình!”



Diệp Thiếu Dương hai tay giao nhau, từ từ nâng lên, một chân dùng sức dậm xuống mặt đất, mỗi lần như vậy, đều kêu tên Vương Bình, đợi một hồi, vẫn không thấy phản ứng gì.



Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, tiếp đó bảo Lão Quách thu đồ, hướng Tiểu Mã cùng cha mẹ Vương Bình lắc đầu. “Thực xin lỗi, không làm được gì, Vương Bình không thể về rồi.”



Trong lòng cha mẹ Vương Bình vừa mới loé lên một tia hy vọng, giờ đã hoàn toàn thất vọng, ôm nhau lớn tiếng gào khóc.



Tiểu Mã lao tới, túm lấy tay Diệp Thiếu Dương, vặn hỏi: “Sao lại thế, hồn phách Bình Bình đâu rồi?”



“Không triệu được hồn phách.” Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy hơi hụt hẫng,“Nhất định đã đi luân hồi, bằng không có sinh thần bát tự chính xác, lý nào tôi lại không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.”



Tiểu Mã ngồi phịch xuống đất, ngây ngốc nhìn Lão Quách thu thập pháp khí.



“Đừng quá bi thương.” Lão Quách thở dài, nói câu an ủi.



Tiểu Mã đột nhiên bật dậy, nói: “Có hay không khả năng khác, không chừng hồn phách cô ấy ở quá xa thì sao?”



“Trừ phi hồn phách Vương Bình ở bờ Bắc Ấm Thuỷ Hà, chỉ cần trong phạm vi Âm Ty ở bờ Nam, không lý nào phát hiện không được.”



“Không chừng như thế thì sao?”



Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, lớn tiếng nói: “Cậu đừng hy vọng nữa, Vương Bình đã chết, đã chết rồi! Người chết không thể sống lại!”



“Tôi không muốn từ bỏ!” Tiểu Mã gào lên còn to hơn, “Dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc! Ta không muốn cô ấy chết!”