Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 978 : Thất Tịch Tương Phùng Thật Quý Giá

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Hai cái “roi” va vào nhau tạo nên một trận chấn động nổ mạnh ngay trên giữa không trung, Thủy ma dù sao cũng là lấy thân chọi với kim loại mà tu vi còn kém hơn Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương còn là một Thiên Sư, thực lực cũng đã đạt tới Tiên cấp, nhất là ngộ đạo sau trận đại chiến Cửu Vĩ Thiên Hồ, pháp lực của hắn càng tiến thêm một bậc cao hơn, được coi như là hiếm có khó tìm trên trần gian.



Dù không sử dụng đến trận pháp hay bùa chú, chỉ đánh tay không một trận cũng có thể so với yêu ma quỷ quái tu luyện chục ngàn năm rồi thì Thủy ma cũng chỉ là hạng tép riu.



Rầm một tiếng, yêu khí trên người Thủy ma bị đánh bật vỡ tan ra, Câu Hồn tác quật mạnh lên người nó.



Thủy ma rít gào lên rồi ngã nhào xuống sông.



Diệp Thiếu Dương đâu có dễ dàng tha mạng cho nó như thế, hắn vung Câu Hồn tác lên, quấn chặt lấy đuôi nó xiết chặt vào người nó, giật mạnh dây kéo nó lên.



Thủy ma còn muốn giãy giụa trốn đi, Chanh Tử lập tức nhào lên cưỡi trên người nó rồi cắm thẳng mười ngón tay sắc nhọn vào ngay trên đỉnh đầu Thủy ma.



Thủy ma kêu ré lên điên cuồng quẫy đập vung vẩy mình trong nước ý muốn hất Chanh Tử ra.



Đáng tiếc nó gặp phải Chanh Tử, khả năng hoạt động trong nước của cô của chẳng kém cạnh gì nó, cô quẫy đuôi giữ thăng bằng, hai tay thì cào chặt lấy đầu nó, lăn lộn tầm vài vòng thì Thủy ma rốt cuộc kiệt sức, cả người nó nhũn ra, máu đen tràn khắp mặt nước.



Chanh Tử thở hắt một hơi, lại bơi vào lòng sông, một lúc lâu mới xuất hiện, lúc này còn ôm lấy Tiêu Dật Vân vẫn còn đang ngất để lên mạn thuyền.



Sau khi Thủy ma chết khí độc cũng dần bị gió thổi tan ra, không khí sạch sẽ lại như trước.



“Này thì thể hiện!” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười nhìn Tiêu Dật Vân nằm yên một bên, bước tới nắm lấy cổ tay hắn thả ra cương khí giúp hắn xua tan đi yêu khí còn đọng trong người ra ngoài.



Tiêu Dật Vân dần tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên thuyền liền vội vàng ngồi dậy nắm lấy tay Chanh Tử thân thiết hỏi:



“Ngươi có sao không!”



Diệp Thiếu Dương hừ một cái: “Người ta đương nhiên là không có việc gì rồi, chính bản thân ngươi còn được cô ấy cứu lên đấy!”



Tiêu Dật Vân nghe vậy cũng thấy thật ngại ngùng, cường gượng nhìn Chanh Tử nói:



“Xin lỗi đã làm vướng chân ngươi, do ta nhất thời vội vàng sợ ngươi xảy ra chuyện.”



Chanh Tử cười ngọt ngào nói: “Ta biết.”



Hai người mới từ dưới nước lên cả người vẫn còn ướt nhẹp.
Nói xong liền quay qua hỏi Vương Bình về vị trí cụ thể của tên yêu quái kia, sau khi xác định là trong hạp cốc thì hắn thoáng chốc do dự rồi bàn bạc với Diệp Thiếu Dương để đảm bảo trường hợp nguy hiểm thì tốt nhất là không đi thẳng vào trong khe sâu, mà đi vòng bên núi lén tiếp cận nhằm tránh đánh rắn động cỏ.



***



(1) Ở đây bày tỏ chính là: nếu hai người yêu nhau có thể gặp lại nhau, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng vô cùng quý giá, cho dù chỉ được gặp nhau duy nhất một lần, cũng đã đủ sánh với vô số sự việc tốt đẹp hạnh phúc ở nhân gian. Trích từ bài "Thước Kiều Tiên" của Tần Quan thời Bắc Tống.



Nguyên văn:



Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.



Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.



Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.



Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.



Dịch nghĩa:



Mây trời biến hoá đa đoan, sao trăng chuyển dời.



Dải Ngân Hà lặng lẽ.



Thất Tịch tương phùng thật quý giá.



Tình cảm này vĩ đại biết bao.



Tình như nước chảy, cảnh hội ngộ như mơ.



Ly biệt ngoảnh nhìn cầu Ô Thước.



Chỉ cần tình này giữ được mãi trong lòng,



Thì sá gì một khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi!



(2) Hoàng Thạch Công, ông tên thật là gì không ai biết, người ta chỉ biết đến ông thông qua một nhân vật vĩ đại khác, đó là người khai quốc mở ra lịch sử nhà Hán 400 năm, đến khi công thành thì đã nhanh chóng thoái ẩn Tu Đạo - Trương Lương. Tương truyền sau khi được thử thách lòng kiên trì nhặt giày cho một Lão Ông, Trương Lương khi đó còn rất trẻ đã được truyền thụ cho cuốn sách “Tam Lược”, sau này dùng các học thuật trong đó phò tá Hán Cao Tổ Lưu Bang dựng nghiệp từ tay trắng… Và cũng vì lời hẹn ước “Mười ba năm sau ngươi sẽ gặp ta. Hòn đá màu vàng ở chân núi Cốc Thành phía bắc sông Tế Thủy chính là ta đó!” mà người ta gọi ông là Hoàng Thạch Công (Ông Đá Vàng) chứ tên thật và hình tích chân thực ra sao thì không ai biết…