Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 980 : Đại Chiến Quỷ Binh (1)

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Tên Yêu Linh vội vàng làm phép nhả ra yêu khí hòng mong đỡ được Câu Hồn tác.



“Châu chấu đá xe!” Diệp Thiếu Dương cười gằn nói.



Câu Hồn tác đâm xuyên qua yêu khí, đánh thẳng vào đỉnh đầu yêu quái đập vỡ tan luôn cả hồn phách của hắn, từng mảnh tinh phách tan ra.



Lúc này mấy tên yêu quái còn lại mới như tỉnh mộng, kêu lên rồi nháo nhào đánh tới Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương nhấc chân lướt tránh bọn hắn, tập trung vào tên yêu quái tóc dài, vung Câu Hồn tác chắn lại tấn công của mấy tên yêu quái khác, tay trái kết ấn, đánh tới trên gnười yêu quái tóc dài.



Không có bùa cùng pháp khí nên cũng nhiều phép thuật không thể làm được, cũng chỉ có thể kết ấn cùng sử dụng Câu Hồn tác, vì thế mà Diệp Thiếu Dương định giết hắn ngay trong một chiêu, dùng hết toàn lực tấn công.



Yêu quái tóc dài này cũng là một trong hai tên Yêu Tiên, nên cũng chẳng để mắt vào thực lực của Diệp Thiếu Dương mấy, hắn lắc người dùng yêu khí bọc lại mái tóc dài của mình, hất tóc đánh đánh vào tay Diệp Thiếu Dương.



Cương khí của pháp ấn đánh văng tóc hắn ra, thừa dịp tiến nhanh đập một chưởng ngay vào mặt tên yêu quái.



Dùng hết toàn lực đánh mạnh một chiêu làm hồn phách yêu quái tóc dài văng ra thẳng ra xa.



“Công tử bột!” Diệp Thiếu Dương kêu to lên.



Tiêu Dật Vân nhảy xuống ngay tức khắc, ném một mảnh ngọc phù hóa thành một đại ấn màu đỏ, đánh ngay vào hồn phách tên yêu quái mặc đồ trắng ấn bẹp nó lên mặt đất.



“Tên ta không phải là công tử bột!” Tiêu Dật Vân trợn mắt trừng Diệp Thiếu Dương rồi quay qua niệm chú, đại ấn màu đỏ rung mạnh lên.



Mấy tên yêu quái còn lại thấy tình hình như vậy liền xông tới đánh Tiêu Dật Vân.



“Hộ giá!” Tiêu Dật Vân gào lên.



Diệp Thiếu Dương vội tiến đến gần hắn, lấy ra Đâu Suất Bát Quái tiên trong nhất thời xung quanh xuất hiện toàn là vệt roi đánh cho một đám mười mấy tên yêu quái chỉ có thể đứng ngoài nhìn.



“Trước tới giờ đều là ta làm phép người khác hộ giá cho ta thôi.” Diệp Thiếu Dương đang rất ư là khó chịu nói.



“Lần sau cho ngươi làm nam chính được chưa.”



Tiêu Dật Vân niệm chú một lúc rồi kết thúc làm phép, ấn phép màu đỏ biến mất thay vào đó là từng mảnh tinh phách vỡ vụn trên mặt đất, kia là hồn phách của tên yêu quái mặc đồ trắng bị hắn đè cho nát vụn thành từng mảnh.




"Giết chúng dần đi." Diệp Thiếu Dương cắn răng nói:



"Quỷ bình thường thì cũng không đáng nói, ta lại muốn gặp thử đám quỷ này một lần!"



Nếu đám người kia biến thành quỷ ở Hoa Hạ, mà sau khi chết lại không đi luân hồi, chứng tỏ rằng chúng đều mang nợ máu chồng chất không dám bược vào Âm ty nhận lấy trừng phạt, nói trắng ra là trên tay chúng đã dính đầy máu thịt người Hoa Hạ.



Bình thường hắn cũng không phải thuộc nhóm thanh niên hết lòng vì nước thương dân cho mấy, thế nhưng đến khi nhìn đến mấy tên quỷ binh Nhật Bản này thì bỗng nhiệt huyết trỗi dậy và cảm thấy tức giận vô cùng.



Khi còn sống thì đốt nhà giết người cướp của, tránh đi một kiếp, lúc chết thì theo bên cái ác, gây hoạ Âm ty. Diệt hết!



“Đi ta đi với ngươi!” Tiêu Dật Vân nói:



“Chúng ta cứ giết trước rồi chờ Nhạc gia quân tới là có thể giải thoát vòng vây!”



“Ngươi đối phó hai tên quỷ tướng này cùng với mấy tên yêu quái kia đi, ta đi giết mấy tên quỷ binh!”



Diệp Thiếu Dương nói xong liền ném đám yêu quái cho Tiêu Dật Vân xử lý, còn hắn thì nhảy về phía binh lính Nhật Bản.



Bỗng tự có cảm giác như một người một ngựa một chiến trường, một chấp mười ngàn.



Diệp Thiếu Dương bỗng nổi máu anh hùng, nhào về phía trước đội quân Nhật hô lớn: “Đám yêu binh kia, tiến lên đi!”



Quỷ tướng Nhật ra lệnh quân đội dừng lại, tức giận nhìn Diệp Thiếu Dương mở miệng gào một tràng tiếng Nhật.



Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu cũng không muốn hiểu, tiếp tục chạy như điên về phía trước.



Một tên quỷ binh Nhật Bản đứng ra mắng Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn chỉ nghe hiểu mỗi câu “Bakayarou” (1), không chờ đối phương nói xong, vung Câu Hồn tác đánh cho tên quỷ binh tan thành khói bụi.



“Biến luôn đi đồ choắt quỷ, lắp ba lắp bắp, ông đây không nghe hiểu tiếng gà!”



***



(1) Bakayaro (phiên âm: ba-ka-ya-ro-u; tiếng Nhật): Đồ ngu, mày là thằng ngu, thằng óc lợn,...