Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 984 : Uyên Ương Người - Quỷ (2)

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Diệp Thiếu Dương ngồi tầm hai chu thiên hồi phục gần hết mấy vết thương trên hồn phách, pháp lực cũng quay lại hơn phân nửa thì mới đứng dậy rửa mặt, sau đó mới tới nhà Vương Bình cùng với Nhuế Lãnh Ngọc.



Vốn tính gọi xe taxi, ai ngờ Nhuế Lãnh Ngọc đi ra mở cửa một chiếc xe màu đỏ mới tinh đậu sát bên đường.



“Xe ai vậy?”



Diệp Thiếu Dương ngồi vào nhìn quanh xe, trong ngoài hoàn toàn là đồ mới.



“Tôi mới vừa mua, trước không tới tìm anh là vì đi lấy xe về.” Nhuế Lãnh Ngọc cười hỏi:



“Cảm thấy thế nào?”



“Xe tốt đó, loại xe gì đây, bao nhiêu tiền?”



“Mini, tầm ba trăm ngàn.”



Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn cô hồi lâu rồi nói:



“Thật là, sao lúc trước lâu vậy không biết là cô giàu đến vậy?”



Nhuế Lãnh Ngọc cười:



“Tôi không giống anh, vừa gặp cơ hội giúp đỡ mỹ nữ liền miễn phí phục vụ, còn tôi thì khác, đều thu phí hết.”



Diệp Thiếu Dương ngại ngùng nhún vai:



“Sau này thuận tiện rồi, ra ngoài không cần phải đón xe, một mét mười đồng, quá đắt.”



“Muốn tôi làm tài xế riêng cho anh à, nằm mơ đi!”



Dừng một lúc, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi:



“Đúng rồi, chuyện Vương Bình lại còn có Tiểu Mã trong này nữa, coi mòi khó mà xử lý được đây.”



Diệp Thiếu Dương nghe cô nhắc tới chuyện này bỗng chốc cảm thấy buồn rầu không thôi, chỉ thở dài rồi không nói gì hết.



Dùng xe tại phía trước ngõ nhỏ nhà Vương Bình, hai người xuống xe đi qua.



Cửa nhà Vương Bình mở rộng nhưng lại không có bạn bè thân thích gì tới, hai người bước vào trong thấy lão Quách, Chanh Tử cùng với Qua Qua đang đứng trước cửa.



Tiểu Mã và cha mẹ Vương Bình thẫn thờ ngồi trông thi thể Vương Bình.



Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, Tiểu Mã liếc nhìn hắn rồi nói: “Chanh Tử nói với ta là các ngươi không tìm ra được Bình Bình.”



“Không tìm thấy, cũng không thấy tên cô ấy trong Sinh Tử Bộ, ắt hẳn là đã đi đầu thai rồi.”




“Mắc mớ gì tới ngươi?” Diệp Thiếu Dương hơi bực mình hỏi.



“Lão Thất, bước lại đây!” Qua Qua kêu Trần Lộ.



Thế nhưng cô ta không thèm để ý, chỉ nói với Diệp Thiếu Dương:



“Ta nghĩ đến cùng cũng chỉ cần yêu thương nhau là có thể ở bên nhau, con đường tình cảm của ta trắc trở nên mới muốn giúp đỡ người khác.”



“Ngươi rất tốt, nhưng hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”



Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói:



“Ngươi đừng có lắm lời, chuyện này không hề liên quan gì đến ngươi hết!”



Tiểu Mã lạnh lùng trả lời:



“Chuyện này là chuyện giữa hai người chúng ta, cũng không cần ngươi phải xen vào!”



Nói xong liền dang tay chắn trước mặt Vương Bình, còn Vương Bình thì lùi về sau căm hận nhìn Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã nói:



“Ta là Thiên Sư ở trần gian nên cô còn chạy thoát khỏi tay ta, ta nhất định phải bắt cô ta về.”



Tiểu Mã cười lạnh lùng:



“Cho nên ngươi là vì để mình không bị trừng phạt mới bắt chúng ta phải hy sinh hả, Diệp Thiếu Dương ngươi là loại người này à?”



“Ta... là loại người này à?”



Diệp Thiếu Dưng kinh ngạc lặp lại lần nữa, bỗng thấy tức giận vô cùng, gầm lên:



“Cút đi, nếu không phải vì ngươi, ta mắc gì phải nhúng chân vào vũng bùn.”



Giơ tay chỉ thẳng vào Vương Bình:



“Ông đây vì tìm hồn phách bị thất lạc của cô ta mà suýt chút nữa đi đời nhà ma rồi ngươi có biết không! Ta đã làm bao nhiêu thứ cho các ngươi, tan xương nát thịt cũng không sao, nhưng có một số việc là con người cũng không thể làm được!”



Ngươi có biết là cô ta đã chết rồi hay không, chết đến mức trên Sinh Tử Bộ cũng xóa cả tên cô ta luôn không! Bây giờ ngươi để cô ta sống lại thì chỉ là cái xác quỷ! Ngươi đang hại cô ta, chờ đến khi âm ty bắt về thì chỉ có nước đi xuống địa ngục! Ngươi có hiểu rõ được vấn đề trong chuyện này không mà nói!”



Tiểu Mã bị Diệp Thiếu Dương mắng cho một trận ngây người.



Vương Bình vội lắc đầu nói: “Vậy thì ta sẽ không sống lại nữa, ta chỉ muốn ở lại trần gian sống bên Tiểu Mã làm một đôi tình nhân người - quỷ mà thôi!”