Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 986 : Thiên Sư Gả Con Gái

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


“Tiểu Diệp Tử...” Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt tuôn như mưa.



“Mau đi mau!”



Diệp Thiếu Dương hét lên, đẩy mạnh Tiểu Mã một cái làm cậu ta ngã về phía ngoài cửa. Vương Bình cũng kịp lúc đuổi đến.



“Vương Bình!”



Diệp Thiếu Dương cầm kiếm hô to:



“Nếu ngươi dám để Tiểu Mã chết, ta nhất định sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!”



Vương Bình nhìn hắn một cái rồi chui vào áo Tiểu Mã. Tiểu Mã vội vàng chạy đi.



Diệp Thiếu Dương lập tức chạy theo, cầm kiếm canh ở cửa.



Tiêu Dật Vân thở dài một tiếng, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp Thiếu Dương, lần này thả bọn họ đi, ngươi đã gây ra phiền toái không nhỏ rồi.”



Chanh Tử đi đến, nắm lấy tay Tiêu Dật Vân, sốt ruột nói: “Ngài xin Thôi phủ quân thử đi, đừng làm khó lão đại.”



Tiêu Dật Vân cười khổ, xin là xin thế nào? Hắn nhìn mấy tên quỷ sai, nói:



“Các ngươi lui xuống phục mệnh đi. Cứ nói thật, có gì nói nấy. Đừng đuổi theo vong hồn, cứ đi xuống đi.”



Sau đó, Tiêu Dật Vân nói với Chanh Tử:



“Nếu ta không tới, Diệp Thiếu Dương tự ý thả vong linh, âm ty sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao trước đây không phải hắn chưa từng làm thế. Nhưng chuyện lần này liên quan đến thể diện nên rất phiền phức. Nếu xử lý không ổn, sẽ bị gán tội đối đầu với âm ty.”



Chanh Tử nghe thế liền hoảng hốt: “Vậy làm sao giờ?”



Chanh Tử lắc lắc tay Tiêu Dật Vân, giận dỗi nói:



“Không biết đâu, là do ngài đòi đến đây, ngài nhất định phải nghĩ ra cách xử lý, nếu lão đại gặp phiền toái gì, ta... ta sẽ không để ý đến ngài nữa!”



Nói xong, cô lấy quỷ bài mà Tiêu Dật Vân đưa cho mình ném lên người hắn.



Tiêu Dật Vân gấp đến độ vò đầu bứt tóc. Hắn vội vàng dỗ dành cô, bảo rằng sẽ đi xuống âm ty để xin Thôi phủ quân. Nghe vậy, Chanh Tử mới chịu nhận lại quỷ bài.



“Đi về trước đi.”
Nói xong, hắn âm thầm làm phép. Thất Tinh Long Kiếm bay ra khỏi vỏ, cắm xuống mặt đất.



Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dật Vân:



“Ta không nói đùa với ngài đâu! Chanh Tử là một cô gái ngây thơ đến ngốc nghếch, dễ gặp rắc rối, ngài phải trông coi muội ấy cho kỹ. Nhưng nếu muội ấy gặp phải chuyện gì, ngài cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu ngài làm chuyện có lỗi với muội ấy thì chúng ta sẽ dùng kiếm nói chuyện với nhau! Lúc đó đừng bảo tại sao ta không xem ngài là huynh đệ. So với Chanh Tử, ngài mãi mãi là người ngoài!”



Chanh Tử nghe vậy, cảm động muốn khóc.



Tiêu Dật Vân mỉm cười, gật đầu với hắn.



“Được rồi, hai người đi đi.”



Hai mắt Chanh Tử hồng hồng. Cô nhào vào lồng ngực Diệp Thiếu Dương giống như người con gái sắp lấy chồng phải rời xa người cha yêu dấu. Cô hôn lên mặt Diệp Thiếu Dương một cái. Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc rồi lại nhìn Tiêu Dật Vân. Cả hai người bọn họ bất lực nhìn hai người Diệp Thiếu Dương.



“Lão đại, tôi đi đây. Tôi sẽ xin Thôi phủ quân ân xá cho huynh. Khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm huynh.”



Chanh Tử ôm Diệp Thiếu Dương hồi lâu, lưu luyến không muốn rời. Sau đó Chanh Tử đi về phía Nhuế Lãnh Ngọc, thủ thỉ vài lời vào tai cô ấy. Nhuế Lãnh Ngọc hờn giận liếc Chanh Tử một cái rồi cả hai cùng bật cười.



“Muội đi đây.” Chanh Tử bước đến sờ đầu Qua Qua.



Qua Qua lấy quỷ đao của mình ra, bắt chước Diệp Thiếu Dương, nói với Tiêu Dật Vân:



“Muội phu, nếu ngươi dám bắt nạt muội muội của ta, chúng ta sẽ nói chuyện bằng kiếm!”



Tiêu Dật Vân cười nói: “Biết rồi, anh vợ.”



Nghe Tiêu Dật Vân nói vậy, Chanh Tử mặt đỏ bừng, liếc hắn một cái.



Tiêu Dật Vân nắm tay Chanh Tử, bước thẳng qua rào chắn và bay về nơi xa.



“Lại một người nữa rời đi.”



Diệp Thiếu Dương nhìn bóng dáng rời đi như đôi thần tiên quyến lữ của hai người kia, lắc đầu thở dài.



“Tiểu Bạch, Tiểu Thanh là âm thần, bây giờ Chanh Tử cũng đã có danh phận. Họ đều là do anh chỉ bảo mà nên. Thế nào? Rất tự hào, đúng không?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.



“Tôi chỉ thấy có chút cô đơn.” Diệp Thiếu Dương nói.