Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 989 : Nhận Giặc Làm Cha (2)

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Mặt Trương Quả không đổi sắc, tay thầm dùng thêm lực.



Vương Bình lập tức nhào tới xin Trương Quả tha cho Tiểu Mã:



“Sư phụ, anh ấy vừa đến Quỷ Vực, không hiểu quy củ ở đây, chúng ta có thể từ từ nói với anh ấy, người đừng...”



Nghe Vương Bình nói thế, Trương Quả buông tay ra.



Tiểu Mã lập tức tê liệt, ngã xuống đất. Sau khi bình tĩnh lại, cậu ngẩng đầu, giật mình nói với Vương Bình: “Em... gọi ông ta là gì?”



“Tiền bối đã cứu em một mạng, bây giờ lại đến tiếp ứng cho chúng ta. Em đã bái người làm sư phụ.”



Tiểu Mã ngây ngốc nhìn cô. Nước mắt trào ra.



“Ông ta là... kẻ xấu, sao em lại...”



Trương Quả muốn động thủ, Vương Bình đưa mắt ra hiệu cho ông ta: “Sư phụ đi trước đi, lát con sẽ dẫn anh ấy theo sau.”



Trương Quả lạnh lùng nhìn Tiểu Mã rồi rời đi.



Vương Bình tiến lên nâng Tiểu Mã dậy. Cô vừa đỡ cậu vừa nói: “Tiểu Mã, ở Quỷ Vực không phân thiện ác. Điều quan trọng nhất ở đây chính là phải sống sót. Mà muốn sống sót, chúng ta phải mạnh hơn. Mà muốn mạnh hơn, chúng ta phải tìm một kẻ đủ mạnh làm chỗ dựa.”



Nói đến đây, cô hạ thấp giọng nói: “Anh nghĩ rằng em cam lòng bái ông ta làm sư phụ sao? Em làm thế vì sự sống của chúng ta, vì để chúng ta được ở bên nhau.”



Tiểu Mã im lặng một lát, nói: “Anh hiểu, nhưng chúng ta cũng không thể nhận giặc làm cha.”



“Ông ta không phải giặc, ông ta là Thiên Sư thượng cổ.”



“Thiên Sư cái gì! E rằng ông ta chỉ là ác niệm hồn thi trên người Thiên Sư thì có!”



Vương Bình tức giận nói: “Sao anh cứ rối rắm chuyện này hoài vậy!”



Tiểu Mã nắm chặt lấy tay Vương Bình, cầu xin: “Chúng ta đừng đi nữa nhé? Chúng ta đến nơi khác đi. Tóm lại, anh không muốn ở cùng loại người đó!
Tiểu Mã quay đầu không nhìn hắn. Cậu nghiến răng thật chặt.



“Mở cửa!” Trương Quả vẫy tay áo, hạ lệnh.



Mấy tên thủ vệ lập tức mở cửa ra.



Vương Bình kéo tay áo Tiểu Mã, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”



Tiểu Mã do dự một lát nhưng cuối cùng cũng bước vào. Trong lòng cậu thở dài. E rằng lần bước vào này, cậu thật sự không còn đường lui nào nữa rồi.



Nhưng may mà bên cạnh cậu vẫn còn Vương Bình. Vì thế, cậu nắm chặt lấy tay cô, tựa như sợ cô sẽ bỏ cậu mà rời đi.



Dọc theo đường đi, cậu không nhìn thấy ai nữa cả. Trương Quả dẫn hai người đến trước một tiểu viện, nói: “Sau này, các ngươi ở đây.”



Tiểu viện có ba gian, trông nó khá đơn sơ. Nhưng Tiểu Mã không bận tâm đến điều này vì cậu đang nghĩ về thứ khác.



Trương Quả nhìn bọn họ ngồi lên giường. Ông ta cũng không có ý định rời đi. Ông ta chắp tay ra sau lưng, nhìn Tiểu Mã đầy hứng thú, nói:



“Ngươi có muốn bái bần đạo làm sư phụ hay không?”



Tiểu Mã nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Không bái sư, ngươi sẽ giết ta sao?”



Trương Quả cười to: “Ngươi ở chỗ của ta, lại không bái ta làm sư phụ. Làm gì có chuyện hời đến thế. Nếu không thì… ngươi truyền tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên cho ta.”



Trong lòng Tiểu Mã kinh hãi nhưng không ngạc nhiên lắm. Cậu đã sớm lường được lão yêu quái này sẽ không giúp cậu không công.



Lúc đầu cậu còn lỗ mãng và ngốc nghếch, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, cậu đã thông minh lên rất nhiều. Cậu mặt không biến sắc, nói: “Ngươi muốn tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên để làm gì?”



Trương Quả ngồi xuống, nói:



“Nếu ngươi đã biết thân phận của ta thì ta cũng không giấu, ta là Trương Quả sinh ra từ trảm tam thi, tuy là ác linh nhưng chưa từng giết người bừa bãi. Ta một lòng hướng theo đạo để tu tiên, phá vỡ hỗn nguyên mà thành một thân thể bất tử.”