Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 998 : Thiên Sư Chết Yểu

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


Trương Quả lại thiêu rụi một đống tiền giấy trong lư hương, cầu nguyện chốc lát, sau đó vẽ ra một đạo hoàng phù, đem đốt và bỏ vào lư hương, tiếp đó lại vẽ một đạo tử phù, rồi thêm một đạo ngọc phù, cuối cùng cắn đầu ngón tay nhỏ ba giọt vào sau ót của hình nhân, cuối cùng bỏ hết vào trong lư hương.



Nước phép trong lư hương liền tỏa ra sương khói mịt mù.



Trương Quả lấy nắp đóng lư hương lại, đốt một nén hương, vừa nhảy múa vừa niệm chú, hai mắt đột nhiên trợn to, mở nắp lư hương, vớt hình nhân ra, dùng nén nhang trong tay chích vào hai mắt của hình nhân.



Xì xì, hai tiếng vang lên, tay chân của hình nhân cử động loạn xạ, tựa như đang giãy dụa.



Cùng một lúc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai mắt mình đau cực kỳ, thảm thiết la một tiếng, nhảy dựng lên.



“Hề hề.” Trương Quả cươi gằn, niết hai chân của hình nhân, dùng nhang chích vào lòng bàn chân.



Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, tựa như đột ngột bị người khác rút hết sức lực, ngã xuống đất.



Thất Tinh Long Tuyền kiếm và Thái Ất phất trần mất khống chế, chỉ có thể dựa vào bản năng hộ chủ mà canh giữ bên cạnh, chống lại sự công kích, lắc lư muốn rới xuống.



Trương Quả lại tiếp tục ra tay, dùng nén nhang chích lên hai tay của hình nhân.



Hai mắt, hai tay, hai chân, bây giờ chỉ còn thiếu mi tâm, bảy quỷ huyệt lớn của một khi bị hủy, hồn phách lập tức tiêu tan...



Trương Quả ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, đám người Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo vẫn đang cố gắng chiến đấu.



Bên đó cũng là một chiến trường ác liệt, yêu quái gần như đã chết sạch, chỉ còn dư đại tá và vài tên sĩ quan cấp dưới, mang theo mấy tên yêu quái tàn dư còn đang chống trả, hai bên cũng khó nhìn ra ai có ưu thế hơn.



Nhưng mà ít nhất nửa tiếng một tiếng bọn họ sẽ không xông vào đây được.



“Diệp Thiếu Dương, ta và ngươi vốn cùng nguồn gốc, ngươi đừng trách ta, muốn trách chỉ trách ngươi là Tiên Thiên linh thể...”



Trương Quả thở dài, tay cầm nén nhang đang muốn đâm vào ấn đường của Diệp Thiếu Dương.



“Sư phụ...”



Vương Bình run rẩy hét lên một tiếng.



Động tác của Trương Quả liền dừng lại, nói: “Chuyện gì?”



Vương Bình quỳ xuống đất cầu xin: “Sư phụ có thể để lại nguyên hồn cho Diệp Thiếu Dương không, con...”



Trương Quả hừ một tiếng: “Ngươi đi theo ta, tu là vô tình đạo, ngươi như vậy, làm sao có thể tu thành chính quả.”
Trương Quả thổi bay tro trên tay, trầm mặc nói:



“Thiên Sư nhân gian, Diệp Thiếu Dương đã chết...”



Cả người Tứ Bảo run lẩy bẩy, gần như gục ngã, xoay người nhìn về phía chính giữa cơn bão. Diệp Thiếu Dương nằm trên đất, biểu hiện ngừng lại ở sự thống khổ như lúc nãy, hoàn toàn không còn phản ứng nào khác.



Thất Tinh Long Tuyền kiếm phát ra một tiếng “leng keng”, linh quang biến mất, rơi vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, hơi hơi rung động, giống như đang thương khóc cho chủ nhân.



Thái Ất phất trần cũng rơi xuống, che đi gương mặt của Diệp Thiếu Dương.



Chết rồi...? Diệp Thiếu Dương chết rồi?



Trong khoảnh khắc ngay cả thời gian dường như cũng ngừng trôi.



Tứ Bảo không chịu nổi cú sốc, hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.



“Lão đại!”



Qua Qua và Tuyết Kỳ nghẹn ngào kêu lên, gần như mất đi năng lực phản kháng.



Vương Bình ngồi bệt xuống đất, biểu cảm phức tạp.



Tất cả đều do bản thân cô, cô không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì, cũng không biết kết quả này có phải là kết quả cô mong muốn hay không.



Chỉ còn Nhuế Lãnh Ngọc cố gắng chống đỡ, nước mắt giàn giụa như mưa, không ngừng lắc đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương nằm im trên mặt đất, hét thật lớn tiếng:



“Thiếu Dương, Thiếu Dương, anh mau tỉnh lại đi, anh không thể chết, anh mau tỉnh lại!”



Diệp Thiếu Dương đã không nghe thấy nữa rồi.



Bảy quỷ huyệt lớn bị xuyên vào, chết là cái chắc, Thiên Sư cũng không tránh khỏi.



Trương Quả lập tức làm phép, lệnh cho quỷ phù và tứ đại ma tướng đang tấn công Diệp Thiếu Dương dừng lại, đứng ở một bên trông chừng. Để tránh hủy đi thân xác của Diệp Thiếu Dương, hắn liền đích thân bay ra khỏi pháp đàn, một mạch phóng đến chỗ còn cách Diệp Thiếu Dương ba mét, lắc chuông niệm chú, giơ tay lên trời kéo một cái.



Một đạo hư ảnh từ trong cơ thể Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, là hồn phách của Diệp Thiếu Dương.



Biểu cảm mơ hồ, hiền như khúc gỗ, từ từ đứng dậy.