[Dịch] Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 235 : Ngưu Đầu tướng quân
Ngày đăng: 20:09 26/08/19
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Tứ thần là một cách gọi khác của chủng tộc, cũng không phải là cả thiên hạ chỉ có một con Chu Tước. Chu Tước của tiểu tử này vừa mới thành hình, trời sinh có tính áp chế đối với quỷ yêu tà linh cho nên cơ hồ có thể vây khốn thi vương, nhưng đối với một thiên sư như tôi thì không có ảnh hưởng gì lớn. Trong tứ thần thì ngoại trừ Thanh Long, 3 con còn lại đều là tà thần, có lệ khí rất mạnh. Hiển nhiên tiểu tử này không thể hoàn toàn khống chế, cho nên sau khi thi triển sức mạnh Chu Tước sẽ mơ hồ một thời gian ngắn, mới động thủ với ta. Sau đó ta phản kích hắn, Chu Tước lại cho là ta tổn thương chủ nhân của nó, nên mới quay lại đối phó ta."
Nghe hắn giải thích xong, 3 người đều trầm ngâm không nói. Diệp Thiếu Dương nhìn thiếu niên nọ, nói: "Tôi chỉ biết có vậy, đừng hỏi thêm. Chờ một lát có thời gian, chúng ta có thể từ từ hỏi tiểu tử này."
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười "Thật không dễ dàng hả tiểu thần côn, cậu thành công rồi."
Nàng còn muốn nói nữa, đột nhiên một cỗ gió lạnh từ dốc núi thổi tới. Bọn người Tạ Vũ Tình lập tức sợ run cả người. Đằng Vĩnh Thanh cùng thiếu niên thần bí nọ đang tĩnh tọa cùng một chỗ bỗng không hẹn mà cùng mở to mắt, nhìn về hướng gió thổi.
"Sao lại có gió thổi, trời sắp mưa sao?" Tạ Vũ Tình bực mình nói.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên một bước, trầm giọng nói "Các ngươi lui ra sau một chút, quỷ sai đến rồi!"
Vừa dứt lời, một làn sương mù cuồn cuộn từ trên sườn núi đối diện tràn xuống, càng ngày càng nhiều.
Trong làn sương, dần dần hiện ra hai cái thân ảnh một cao một thấp. Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, cái bóng thấp trước ngực có 4 đạo "quỷ văn chương", là một thiên tổng, cấp bậc không kém trong hàng ngũ quỷ sai, trên vai vác một cây Dẫn Hồn phiên màu trắng, đón gió phất phới.
Người cao bên cạnh, vừa cao vừa béo, mặc một bộ khôi giáp đỏ sậm, mặt đen, đôi mắt lớn như chuông đồng trợn trừng, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng trâu màu bạc, bên trong dung mạo uy nghiêm lại mang theo vẻ dữ tợn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy y liền ngây ngẩn cả người. Không thể nào, Ngưu Đầu tướng quân tới?
Hai tên quỷ sai khi đi ngang qua Đằng Vĩnh Thanh bỗng dừng lại một lát. Đằng Vĩnh Thanh chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ. Quỷ sai dáng lùn khẽ gật đầu, đi qua. Khi đi ngang thiếu niên thần bí nọ hai vị quỷ sai lại ngừng lại, người lùn bỗng dùng ánh mắt dò xét, nhìn về phía Ngưu Đầu tướng quân. Ngưu Đầu tướng quân không tỏ vẻ gì, hai người lại cùng nhau bước tới.
Thiếu niên mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ nữa.
Hai vị quỷ sai đi đến chỗ trước mặt cách 3 người Diệp Thiếu Dương khoảng mười mấy mét thì dừng lại. Quỷ sai dáng lùn cắm Dẫn Hồn phiên xuống đất, nhìn bọn người sau lưng Diệp Thiếu Dương, tức giận nói: "Âm ty tuần hành, các ngươi tránh đi!" Tiếng nói như sấm, bọn người Tiểu Mã bị hù khiến hai chân như nhũn ra.
Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn bọn người Tiểu Mã, nói "Các người quay sang chỗ khác, đừng nhìn qua đây"
Tạ Vũ Tình cùng Đàm Tiểu Tuệ đều ngoan ngoãn xoay qua chỗ khác, chỉ có Tiểu Mã vừa xoay người vừa lầu bầu "Ngạo mạn cái gì, không phải chỉ là quỷ sai sao, tuần trước lão từ còn giết quỷ sai rồi đây."
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trái tim lạnh đi một nửa. Con mẹ nó, nói chuyện này làm gì! Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên quỷ sai kia nổi giận đùng đùng đi lại, giơ Chiêu Hồn phiên quật về hướng Tiểu Mã, mang theo một luồng âm phong.
Kỳ lạ là Tiểu Mã vốn đứng ở bên phải Đàm Tiểu Tuệ, Chiêu Hồn phiên lại đập tới từ bên trái, xuyên qua thân thể Đàm Tiểu Tuệ, đập vào người gã. Đàm Tiểu Tuệ không sao, chỉ có Tiểu Mã cảm giác được kia là một đồ vật thực sự, theo bản năng nhắm mắt lại, đợi vài giây đồng hồ, âm phong bỗng ngừng lại, nhịn không được mở mắt ra nhìn, Chiêu Hồn phiên dừng ở trước mặt mình chỉ cách một bàn tay nhưng lại không đánh xuống.
Nhìn theo cán cờ mới phát hiện, thì ra là Diệp Thiếu Dương dùng tay chặn lại cán cờ.
Diệp Thiếu Dương buông Chiêu Hồn phiên ra, chắp tay cúi đầu với quỷ sai kia, nói: "Sai gia, bằng hữu của ta không hiểu chuyện, nói bậy, xin thứ lỗi."
Quỷ sai kia sững sờ, cả giận nói "Diệp thiên sư, ngươi dám động thủ với quỷ sai?"
Tiểu Mã nghe xong liền phát hỏa, chuyện này lại không chịu nói lý, chỉ như vậy đã coi là động thủ? Vốn định lý luận một chút với quỷ sai kia, nhưng nghĩ đến y là quỷ sai, vẫn cố nuốt cơn giận này xuống.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói "Không dám, chỉ là không muốn để sai gia ngộ thương nhân mạng."
Quỷ sai hừ lạnh một tiếng "Diệp thiên sư chớ chụp mũ, ta chỉ là muốn trừng trị hắn một lần để hắn hiểu được tôn nghiêm của Âm ty không thể mạo phạm, sao có thể lấy tính mệnh của hắn." Nói xong, thu hồi Chiêu Hồn phiên, đi về phía Tiểu Mã. Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn lại, cười nói: "Gia hỏa này luôn không biết giữ miệng, không nhọc công sai gia động thủ, đợi chút nữa ta sẽ trị hắn một hồi để xả giận cho sai gia."
Quỷ sai kia hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ngưu Đầu tướng quân, thấy y không phản ứng, bèn quay lại Diệp Thiếu Dương cười lạnh: "Quỷ sai ta làm việc, lúc nào đến phiên pháp sư các ngươi đến khoa tay múa chân?"
Diệp Thiếu Dương vẫn không lay động "Không dám khoa tay múa chân, chỉ có điều gia hỏa này là huynh đệ của ta, vẫn xin sai gia cho chút thể diện."
Tiểu Mã nghe thấy 2 chữ "huynh đệ", trong lòng như có một dòng nước ấm dâng lên.
Quỷ sai cười cười, nói "Nếu ta không cho thì sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn y chằm chằm, khóe miệng khẽ mỉm cười "Ta là người có tật xấu, không thể nhìn huynh đệ bị khi dễ. Bất kể là ai, đều KHÔNG ĐƯỢC khi dễ huynh đệ của ta!" Nói xong lời cuối cung, thay đổi thái độ khiêm tốn, dằn mạnh từng chữ.
Quỷ sai ngây người tại chỗ, gương mặt càng lạnh thêm mấy phần, nhìn Diệp Thiếu Dương chằm chằm.
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn y, không kiêu ngạo không tự ti, lại không sợ hãi chút nào.
Tiểu Mã bước ra, nói với quỷ sai "Đừng làm khó Tiểu Diệp Tử, bằng không thì ông đánh ta một trận đi! Tiểu Diệp Tử ngươi..."
"Lui xuống!" Diệp Thiếu Dương rống lên với gã một tiếng, nghĩ thầm con mẹ ngươi đần độn, ngươi cho rằng người ta nói trừng trị ngươi một trận chính là quất ngươi 2 roi là xong? "Lui xuống, hôm nay có ta ở đây, không ai được động tới ngươi!"
"Ha ha..." Ngưu Đầu tướng quân lớn tiếng cười lên, tiếng vang như chuông, mang theo sự uy nghiệm không thuộc về nhân gian.
Y cười một tiếng như thế, Diệp Thiếu Dương liền biết không sao rồi, trái tim thả lỏng xuống, xoay người lạy nói: "Ngưu tướng quân..."
3 người Tiểu Mã lập tức nhìn nhau, Ngưu tướng quân, sặc, Ngưu Đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?
Ngưu tướng quân gật gật đầu với Diệp Thiếu Dương, nâng một tay lên, một làn âm phong nổi lên, trong tay bỗng có một bóng người hư ảo. Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn, người bị Ngưu tướng quân bắt lấy không phải ai khác, chính là hồn phách của Kim Soái, mang vẻ bệnh hoạn bị Ngưu tướng quân chộp trong tay, không nhúc nhích. Lúc này mới chợt hiểu, Kim Soái vừa chết, hồn phách còn đang quanh quẩn gần đó, Ngưu tướng quân này cùng quỷ sai vốn đến để dẫn hồn.
Ngưu tướng quân bắt lấy quỷ hồn Kim Soái, trực tiếp nhét vào sừng trâu của mình, ôn hòa nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, rồi đưa mắt ra hiệu với quỷ sai dáng lùn, hai người - không, phải nói là 2 tên quỷ xoay người rời đi, biến mất trong mây, rất nhanh mây cũng biến mất.
Nghe hắn giải thích xong, 3 người đều trầm ngâm không nói. Diệp Thiếu Dương nhìn thiếu niên nọ, nói: "Tôi chỉ biết có vậy, đừng hỏi thêm. Chờ một lát có thời gian, chúng ta có thể từ từ hỏi tiểu tử này."
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười "Thật không dễ dàng hả tiểu thần côn, cậu thành công rồi."
Nàng còn muốn nói nữa, đột nhiên một cỗ gió lạnh từ dốc núi thổi tới. Bọn người Tạ Vũ Tình lập tức sợ run cả người. Đằng Vĩnh Thanh cùng thiếu niên thần bí nọ đang tĩnh tọa cùng một chỗ bỗng không hẹn mà cùng mở to mắt, nhìn về hướng gió thổi.
"Sao lại có gió thổi, trời sắp mưa sao?" Tạ Vũ Tình bực mình nói.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên một bước, trầm giọng nói "Các ngươi lui ra sau một chút, quỷ sai đến rồi!"
Vừa dứt lời, một làn sương mù cuồn cuộn từ trên sườn núi đối diện tràn xuống, càng ngày càng nhiều.
Trong làn sương, dần dần hiện ra hai cái thân ảnh một cao một thấp. Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, cái bóng thấp trước ngực có 4 đạo "quỷ văn chương", là một thiên tổng, cấp bậc không kém trong hàng ngũ quỷ sai, trên vai vác một cây Dẫn Hồn phiên màu trắng, đón gió phất phới.
Người cao bên cạnh, vừa cao vừa béo, mặc một bộ khôi giáp đỏ sậm, mặt đen, đôi mắt lớn như chuông đồng trợn trừng, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng trâu màu bạc, bên trong dung mạo uy nghiêm lại mang theo vẻ dữ tợn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy y liền ngây ngẩn cả người. Không thể nào, Ngưu Đầu tướng quân tới?
Hai tên quỷ sai khi đi ngang qua Đằng Vĩnh Thanh bỗng dừng lại một lát. Đằng Vĩnh Thanh chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ. Quỷ sai dáng lùn khẽ gật đầu, đi qua. Khi đi ngang thiếu niên thần bí nọ hai vị quỷ sai lại ngừng lại, người lùn bỗng dùng ánh mắt dò xét, nhìn về phía Ngưu Đầu tướng quân. Ngưu Đầu tướng quân không tỏ vẻ gì, hai người lại cùng nhau bước tới.
Thiếu niên mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ nữa.
Hai vị quỷ sai đi đến chỗ trước mặt cách 3 người Diệp Thiếu Dương khoảng mười mấy mét thì dừng lại. Quỷ sai dáng lùn cắm Dẫn Hồn phiên xuống đất, nhìn bọn người sau lưng Diệp Thiếu Dương, tức giận nói: "Âm ty tuần hành, các ngươi tránh đi!" Tiếng nói như sấm, bọn người Tiểu Mã bị hù khiến hai chân như nhũn ra.
Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn bọn người Tiểu Mã, nói "Các người quay sang chỗ khác, đừng nhìn qua đây"
Tạ Vũ Tình cùng Đàm Tiểu Tuệ đều ngoan ngoãn xoay qua chỗ khác, chỉ có Tiểu Mã vừa xoay người vừa lầu bầu "Ngạo mạn cái gì, không phải chỉ là quỷ sai sao, tuần trước lão từ còn giết quỷ sai rồi đây."
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trái tim lạnh đi một nửa. Con mẹ nó, nói chuyện này làm gì! Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên quỷ sai kia nổi giận đùng đùng đi lại, giơ Chiêu Hồn phiên quật về hướng Tiểu Mã, mang theo một luồng âm phong.
Kỳ lạ là Tiểu Mã vốn đứng ở bên phải Đàm Tiểu Tuệ, Chiêu Hồn phiên lại đập tới từ bên trái, xuyên qua thân thể Đàm Tiểu Tuệ, đập vào người gã. Đàm Tiểu Tuệ không sao, chỉ có Tiểu Mã cảm giác được kia là một đồ vật thực sự, theo bản năng nhắm mắt lại, đợi vài giây đồng hồ, âm phong bỗng ngừng lại, nhịn không được mở mắt ra nhìn, Chiêu Hồn phiên dừng ở trước mặt mình chỉ cách một bàn tay nhưng lại không đánh xuống.
Nhìn theo cán cờ mới phát hiện, thì ra là Diệp Thiếu Dương dùng tay chặn lại cán cờ.
Diệp Thiếu Dương buông Chiêu Hồn phiên ra, chắp tay cúi đầu với quỷ sai kia, nói: "Sai gia, bằng hữu của ta không hiểu chuyện, nói bậy, xin thứ lỗi."
Quỷ sai kia sững sờ, cả giận nói "Diệp thiên sư, ngươi dám động thủ với quỷ sai?"
Tiểu Mã nghe xong liền phát hỏa, chuyện này lại không chịu nói lý, chỉ như vậy đã coi là động thủ? Vốn định lý luận một chút với quỷ sai kia, nhưng nghĩ đến y là quỷ sai, vẫn cố nuốt cơn giận này xuống.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói "Không dám, chỉ là không muốn để sai gia ngộ thương nhân mạng."
Quỷ sai hừ lạnh một tiếng "Diệp thiên sư chớ chụp mũ, ta chỉ là muốn trừng trị hắn một lần để hắn hiểu được tôn nghiêm của Âm ty không thể mạo phạm, sao có thể lấy tính mệnh của hắn." Nói xong, thu hồi Chiêu Hồn phiên, đi về phía Tiểu Mã. Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn lại, cười nói: "Gia hỏa này luôn không biết giữ miệng, không nhọc công sai gia động thủ, đợi chút nữa ta sẽ trị hắn một hồi để xả giận cho sai gia."
Quỷ sai kia hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ngưu Đầu tướng quân, thấy y không phản ứng, bèn quay lại Diệp Thiếu Dương cười lạnh: "Quỷ sai ta làm việc, lúc nào đến phiên pháp sư các ngươi đến khoa tay múa chân?"
Diệp Thiếu Dương vẫn không lay động "Không dám khoa tay múa chân, chỉ có điều gia hỏa này là huynh đệ của ta, vẫn xin sai gia cho chút thể diện."
Tiểu Mã nghe thấy 2 chữ "huynh đệ", trong lòng như có một dòng nước ấm dâng lên.
Quỷ sai cười cười, nói "Nếu ta không cho thì sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn y chằm chằm, khóe miệng khẽ mỉm cười "Ta là người có tật xấu, không thể nhìn huynh đệ bị khi dễ. Bất kể là ai, đều KHÔNG ĐƯỢC khi dễ huynh đệ của ta!" Nói xong lời cuối cung, thay đổi thái độ khiêm tốn, dằn mạnh từng chữ.
Quỷ sai ngây người tại chỗ, gương mặt càng lạnh thêm mấy phần, nhìn Diệp Thiếu Dương chằm chằm.
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn y, không kiêu ngạo không tự ti, lại không sợ hãi chút nào.
Tiểu Mã bước ra, nói với quỷ sai "Đừng làm khó Tiểu Diệp Tử, bằng không thì ông đánh ta một trận đi! Tiểu Diệp Tử ngươi..."
"Lui xuống!" Diệp Thiếu Dương rống lên với gã một tiếng, nghĩ thầm con mẹ ngươi đần độn, ngươi cho rằng người ta nói trừng trị ngươi một trận chính là quất ngươi 2 roi là xong? "Lui xuống, hôm nay có ta ở đây, không ai được động tới ngươi!"
"Ha ha..." Ngưu Đầu tướng quân lớn tiếng cười lên, tiếng vang như chuông, mang theo sự uy nghiệm không thuộc về nhân gian.
Y cười một tiếng như thế, Diệp Thiếu Dương liền biết không sao rồi, trái tim thả lỏng xuống, xoay người lạy nói: "Ngưu tướng quân..."
3 người Tiểu Mã lập tức nhìn nhau, Ngưu tướng quân, sặc, Ngưu Đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?
Ngưu tướng quân gật gật đầu với Diệp Thiếu Dương, nâng một tay lên, một làn âm phong nổi lên, trong tay bỗng có một bóng người hư ảo. Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn, người bị Ngưu tướng quân bắt lấy không phải ai khác, chính là hồn phách của Kim Soái, mang vẻ bệnh hoạn bị Ngưu tướng quân chộp trong tay, không nhúc nhích. Lúc này mới chợt hiểu, Kim Soái vừa chết, hồn phách còn đang quanh quẩn gần đó, Ngưu tướng quân này cùng quỷ sai vốn đến để dẫn hồn.
Ngưu tướng quân bắt lấy quỷ hồn Kim Soái, trực tiếp nhét vào sừng trâu của mình, ôn hòa nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, rồi đưa mắt ra hiệu với quỷ sai dáng lùn, hai người - không, phải nói là 2 tên quỷ xoay người rời đi, biến mất trong mây, rất nhanh mây cũng biến mất.