Mập Đẹp, Béo Dễ Thương
Chương 23 : Phục tùng và Bình đẳng
Ngày đăng: 03:46 19/04/20
Trong yên lặng, Yến Tư Thành ôm Lý Viện Viện, trán dần toát mồ hôi lạnh.
Hình như anh... đã làm một chuyện rất ghê gớm...
Nhưng anh ngượng ngùng chưa được bao lâu, bên ngoài lại truyền tới từng hồi sấm nổ, cơ thể Lý Viện Viện vẫn không nén được run run, cô rùng mình, Yến Tư Thành cũng bất giác vỗ vỗ lưng cô giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Sấm lại nổ thêm mấy tiếng, động tác vỗ lưng của Yến Tư Thành cũng trở nên quen thuộc. Lý Viện Viện dần dần thôi run rẩy dưới sự an ủi nhẹ nhàng dịu dàng hết lần này đến lần khác của anh.
Mưa dông đến nhanh, đi cũng rất nhanh, chỉ chừng hơn nửa giờ, tiếng sấm dần nhỏ đi.
Lý Viện Viện không sợ nữa, bây giờ mới bỗng dưng nhớ ra điều gì, cô chộp tay áo Yến Tư Thành bóp bóp, nước mưa bên trên đã bị nhiệt độ cơ thể Yến Tư Thành hong khô bớt, nhưng vẫn còn rất ẩm ướt, dán lên người chắc rất khó chịu.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành: “Tóc cũng ướt hết rồi.”
Lý Viện Viện đang ở trong lòng anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở đối phương. Vành tai Yến Tư Thành âm thầm đỏ lên, anh quay đầu đi ,cánh tay cũng cứng đờ buông Lý Viện Viện ra, ho nhẹ một tiếng, anh muốn giải thích gì đó, nhưng Lý Viện Viện cướp lời: “Em sơ suất quá, Tư Thành để vậy sẽ bệnh đó, mau tắm rửa thay áo đi.”
Lý Viện Viện rời khỏi lòng anh, vẻ mặt tự nhiên như thể cái ôm vừa rồi của họ thật sự chỉ là an ủi trong lúc cấp bách, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.
Yến Tư Thành nhìn cô, vành tai đỏ bừng, lặng lẽ lui ra, trên người hình như cũng thấy hơi lạnh.
Lý Viện Viện tìm áo cho anh thay, Yến Tư Thành đón lấy, gật đầu đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại. Do đó anh không nhìn thấy Lý Viện Viện quay lại ngồi trên sofa, ôm đôi má mũm mĩm của mình.
Lý Viện Viện cảm thấy vừa nãy Yến Tư Thành đã đủ ngượng ngùng lắm rồi, nếu cô lại thể hiện bất kỳ chút xấu hổ nào nữa, e rằng Yến Tư Thành sẽ càng ngượng ngùng hơn. Cô ôm mặt vò mạnh, nhớ lại hành động nhào vào lòng Yến Tư Thành của mình ban nãy, Lý Viện Viện chỉ biết thở dài.
Thất thố! Thất thố quá mức!
Không phải cô và Yến Tư Thành chưa từng tiếp xúc thân thể, nhưng ôm... ôm nhau trong tình trạng hai người đều tỉnh táo như ban nãy... thì đây vẫn là lần đầu tiên. Không biết tại sao Lý Viện Viện bỗng nhớ lại gò má và cánh tay đầy mồ hôi của Yến Tư Thành lúc chạy bộ dưới ánh đèn sân vận động đêm đó, càng nghĩ... mặt càng bất giác đỏ lên.
Lòng Lý Viện Viện chua xót, cô đáp không sao rồi vội vàng ăn mất miếng trứng bị cháy, sợ Yến Tư Thành nhìn thấy lại không thoải mái.
Bữa cơm vô cùng yên lặng.
Ăn xong, Lý Viện Viện giành rửa chén, Yến Tư Thành đương nhiên sống chết không chịu, Lý Viện Viện nổi cáu: “Lên giường nằm đi!”
Yến Tư Thành ngây người, anh đành chùi tay ngoan ngoãn lên giường nằm.
Chờ Lý Viện Viện rửa chén xong, ra ngoài nhìn thử, Yến Tư Thành trên giường đã mơ màng thiếp đi, sắc mặt đỏ bừng, miệng hình như còn đang lẩm bẩm.
Lý Viện Viện thấy anh thật sự sốt quá nặng, bèn lấy di động Yến Tư Thành ra, gọi cho Lục Thành Vũ, nhờ cậu ta tìm một bạn nam đến giúp, mấy người cùng cõng Yến Tư Thành đến bệnh viện.
Lúc Yến Tư Thành tỉnh lại, xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng.
Trên tay anh cắm kim truyền dịch, thuốc trong ống vẫn đang nhỏ xuống từng giọt. Yến Tư Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, không có đồng hồ, anh cũng không biết lúc này là mấy giờ. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện bên giường anh có một cái đầu đang gục xuống.
Lý Viện Viện đang ngủ say, сó thể nhìn thấy trên khuỷu tay có một vết xước da.
Lời tác giả:
Yến Tư Thành: Phải khắc chế xao động...
Linh hồn của Cửu dung tục: Xao động ở đâu?
Yến Tư Thành: = = +
Linh hồn của Cửu dung tục, qua đời nốt.