Mập Đẹp, Béo Dễ Thương

Chương 35 : Giao thừa và hòa nhập

Ngày đăng: 03:46 19/04/20


May mắn là Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều học đại học ở vùng này, họ đều là người của thành phố X, nhưng không may là Yến Tư Thành ở tiểu khu cao cấp phía Nam thành phố, còn Lý Viện Viện ở khu đô thị cũ phía Bắc, cách nhau rất xa, ngồi xe bus tới lui phải mất ba tiếng đồng hồ, lại còn không có tuyến tốc hành.



Hơn nữa nhà Lý Viện Viện là của bà nội cô để lại, một tòa nhà tám tầng, tường bên ngoài không biết bị thấm nước mưa bao nhiêu năm, dưới lầu đừng nói là bảo vệ, ngay cả một cánh cửa chống trộm ra hồn cũng không có.



Trong tòa nhà không có thang máy, Lý Viện Viện ở lầu bảy, bố cục trong nhà gồm có hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một nhà vệ sinh, đồ đạc cũng là kiểu rất cũ xưa.



Hôm Yến Tư Thành giúp Lý Viện Viện dọn hành lý về nhà, anh nhíu mày trước căn nhà này.



Đã lâu không có người ở nên trong nhà đóng một lớp bụi, Lý Viện Viện đi quanh các phòng, cô nghĩ chắc mình phải dành ra một ngày để dọn dẹp. Trước tiên cô lau chùi tủ sạch sẽ, đặt hành lý vào trong, tiếp đó còn định dọn dẹp bếp, lau bàn lau nhà…



“Viện Viện.”



Yến Tư Thành lại xách hành lý của Lý Viện Viện lên: “Thuê một căn phòng ở đi.”



Lý Viện Viện nhớ tới ví tiền của mình, cô lắc đầu: “Ở đây đi, em quét dọn một chút là được.”



Yến Tư Thành càng nhíu chặt mày hơn: “Anh sợ ở đây… không an toàn.”



Lý Viện Viện cười, cô kéo hành lý mình lại, vừa đẩy vào tủ vừa nói: “Trước đây Lý Viện Viện ở được, đương nhiên em cũng ở được, có gì đâu mà không an toàn. Tư Thành giúp em dọn nhà đi.”



Chuyện này không cần Lý Viện Viện ra lệnh, Yến Tư Thành đâu để cô làm. Anh giành lau nhà, lau sàn, dọn dẹp nhà bếp, ngay cả tủ quần áo cũng dọn dẹp rồi mới đặt hành lý vào, áo khoác áo lót quần lót của Lý Viện Viện cũng được phân loại đâu vào đó, động tác thành thạo gọn gàng, dáng vẻ hệt như một người giúp việc cừ khôi.



Đến khi giành làm xong những việc này, Yến Tư Thành mới sực nhớ ra, anh đang khuyên Lý Viện Viện dọn đi mà…



Sao lại dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa hết rồi…



Lý Viện Viện đặt những món đồ nhỏ của mình lên bàn trang điểm trong tủ, vừa ý đảo một vòng: “Tư Thành, đi ăn tối thôi.”
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã hòa nhập vào cuộc sống ở đây.



Nhưng hôm nay lướt ngón tay cô mới nhìn thấy, cho dù là những người bình thường dễ dàng tiếp xúc, nhưng giữa cô và họ vẫn cách nhau rất xa.



Khách tha hương là gì, người viễn xứ là gì, vào thời khắc toàn dân ném đá, toàn dân vui vẻ bên nhau, tâm trạng hụt hẫng của Lý Viện Viện ập đến không hề báo trước.



Cô vốn tưởng…. mình có thể một mình trải qua đêm Giao thừa này, nhưng không ngờ lúc trải nghiệm mới phát hiện rằng muốn một mình gắng gượng qua đêm nay thật có chút gian nan.



Cô đặt điện thoại xuống, ôm ly rượu coi ti vi, tư duy bay theo tiết mục nên cũng bớt phiền muộn. Bất tri bất giác đã sắp tới mười hai giờ, người trong ti vi đứng thành một cụm bắt đầu đếm ngược chờ thời khắc tiếng chuông năm mới vang lên, Lý Viện Viện khí phách hào hùng uống hết rượu trong tay.



Rượu mạnh xé tim xé phổi chui vào bụng, Lý Viện Viện bỗng lại có cảm giác sảng khoái.



Đặt ly rượu xuống, tiếng pháo hoa bên ngoài nổ vang đì đùng rất to, người dân chương trình trên ti vi cười đến tận mang tai, mỗi người đều hạnh phúc hơn cả thần tiên. Trong đầu Lý Viện Viện bỗng xuất hiện một câu thơ không biết nghe từ đâu trong lớp Văn học, cô cười hì hì ngâm lên: “Chốn này tiệc vui trọn, cạn bầu chờ bình minh.”



Cô lại uống thêm một ly rượu, nâng ly lên nói: “Cạn bầu chờ bình minh.”



Rượu còn chưa vào miệng, ly đã bị giật đi. Bóng Yến Tư Thành trước mặt che mất ti vi, anh cúi người nhìn cô, lay vai cô nói: “Viện Viện, Viện Viện. Sao em lại uống rượu nữa?” Yến Tư Thành cầm bình rượu bên cạnh, vừa thấy chữa “Lão Bạch Can” anh liền thấy nhức đầu. Đang định trách Lý Viện Viện mấy câu, bỗng nghe Lý Viện Viện gọi: “Tư Thành à…”



Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, Lý Viện Viện bỗng nhiên vươn cổ cắn lên môi Yến Tư Thành.



Tiếng pháo hoa ầm trời bên ngoài tựa như nổ trong tim Yến Tư Thành. Lão Bạch Can trong tay rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng, bình rượu không vỡ nhưng rượu chảy đầy mặt đất, hệt như tâm trạng hiện giờ của Yến Tư Thành.



Bị một mũi tên cắm vào, tim không đau, nhưng máu khắp người…



Sục sôi như sắp… bùng cháy lên…