Mập Đẹp, Béo Dễ Thương
Chương 47 : Ngoại truyện Những câu chuyện ngọt ngào
Ngày đăng: 03:46 19/04/20
Bắt trộm
Trên mạng xã hội đang lưu truyền chóng mặt một video clip. Lý Viện Viện không thường xuyên dùng Weibo, bởi vậy cô không biết, mãi đến khi Châu Tình hứng chí kéo cô lại xem Lý Viện Viện mới biết, nhờ vào clip này, Yến Tư Thành bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường.
Thật ra sự tình là thế này:
Rất lâu trước đây, khi Lý Viện Viện và Yến Tư Thành vừa đến thời hiện đại chưa bao lâu, họ vẫn còn ở trong căn phòng thuê kia, Yến Tư Thành vẫn còn ở trong đội Taekwondo, anh đến trường khác tham gia thi đấu, để Lý Viện Viện một mình đi học, ăn cơm, tan học về nhà. Hôm đó lúc Lý Viện Viện ra khỏi cổng trường đã bị giật túi, lúc cô đuổi theo tên cướp bị té ngã. Không đuổi kịp được tên cướp còn mình lại té thê thảm.
Lúc đó Lý Viện Viện cảm thấy mình xui xẻo, nhưng sau đó cũng không để chuyện này trong lòng, tuy có kể cho Yến Tư Thành biết, nhưng lúc đó Yến Tư Thành nghe rồi cũng không có phản ứng gì. Vậy là Lý Viện Viện hoàn toàn vứt chuyện này đi, cô tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày cô nhớ lại chuyện này trên mạng, từ miệng một tên cướp.
Tên cướp trong video clip bầm một mắt, nhìn ống kính cúi đầu ủ rũ nói: “Hai năm trước tôi giật túi của bạn gái hắn ta, hắn ta liền để ý tới tôi…” Lý Viện Viện khẽ sửng sốt. Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện bắt đầu cười khanh khách.
“Anh bị anh ta bắt mấy lần?” Người cầm micro trong clip hỏi.
“Bảy lần.” Tên cướp hình như chả hiểu gì, thở dài vò đầu, giọng nói vùng Đông Bắc nghe càng buồn cười hơn, “Hắn ta giống như là Gia Cát Lượng vậy, bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch, sao lần nào cũng theo bắt tôi hết… Năm ngoái còn đỡ, chỉ bị hắn ta bắt một lần, năm nay không biết hắn ta rảnh rỗi hay sao ấy, chỉ riêng tuần trước thôi đã bắt tôi ba lần rồi!” Nói hết câu hắn còn dùng ba ngón tay ra hiệu, “Haiz, tôi chỉ là một tên cướp quèn thôi mà…”
Người phóng viên buồn cười hỏi: “Anh ta bắt anh nhưng không đưa anh đến Đồn cảnh sát à?”
“Không hề!” Tên cướp căm hận nhìn phóng viên, “Chỉ đánh một trận thôi! Bắt được thì tìm một chổ không có ai đánh cho một trận!”
“Đánh có đau không?”
Tên cướp gật đầu: “Đau.”
“Mắt cũng do bị anh ta đánh hay sao?”
“Không phải…” Tên cướp nói, “Lúc tôi chạy tự té ngã. Hắn ta chưa bao giờ đánh vào mặt tôi, cũng chưa bao giờ làm gân cốt tôi bị thương, chỉ đau ngoài da thịt thôi, thấy hắn ta đánh tôi cũng có nghề lắm, chắc có học võ…” Tên cướp đau khổ líu ríu gãi đầu, “Haiz, xui quá…”
Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện cười điên cuồng.
“Vậy anh tới Đồn cảnh sát đầu thú là vì anh ta à?”
“Phải đó! Tôi thật không thể làm ăn được nữa, đưa tay ra cũng thấy đau! Tôi không chịu nổi nữa, phải đầu thú thôi, sau khi ra ngoài tôi cũng không làm nghề này nữa đâu!”
Đoạn cuối là cảnh tên cướp than thở gãi đầu. Còn có phóng viên chuyên nghiệp nói: “Theo điều tra, người hành hiệp trượng nghĩa bắt cướp là sinh viên của đại học X gần đây, nhưng trước mắt chưa có chứng cứ chứng minh cụ thể là do ai làm, tên cướp cũng không dám ra mặt chỉ rõ người đánh mình rốt cuộc là ai. Ở đây chúng tôi xin nhấn mạnh rằng, thấy chuyện bất bình thì có thể ra tay trợ giúp, nhưng không thể sử dụng hành vi đánh người, nếu…”
Châu Tình không có hứng thú nghe phóng viên nói tiếp, kéo Lý Viện Viện nói: “Đó là Yến Tư Thành phải không, là Yến Tư Thành phải không, mọi người đều nói là cậu ta làm đó! Trước đây tên cướp đó giật đồ của cậu phải không? Mẹ ơi, thật oai quá đi.”
Ồ! Đúng rồi! Lần cô say rượu trước đó đã va vào miệng Yến Tư Thành, nhưng mà… tiếp xúc kiểu đó Lý Viện Viện chớp mắt là quên ngay, còn Yến Tư Thành vẫn ghi nhớ.
“Còn lần thứ ba thì sao?”
Nhắc đến lần này, Yến Tư Thành thở dài, giống như giương mắt nhìn con gái mình khôn lớn biết cách làm chuyện xấu, vô cùng bất lực: “Điện hạ biết trêu người ta rồi.”
Lý Viện Viện mím môi cười, lần này coi như đoán đúng rồi. cô nhẹ giọng hỏi: “Trêu anh, anh không vui sao?”
Yến Tư Thành im lặng một lúc: “… Chỉ trêu mình anh thì được.”
Lý Viện Viện cười nhẹ, bỗng nhiên trong đầu bỗng nảy ra một ý, tiếp đó lại hỏi: “Vậy lần thứ tư thì sao?”
“Rất kinh ngạc, rất vui mừng.”
Lần thứ tư là lúc họ xác định yêu nhau, Lý Viện Viện chủ động hôn anh.
“Lần thứ năm thì sao?” Lý Viện Viện hỏi tiếp, thật ra ngoài mất nụ hôn đầu mang ý nghĩa như cột mốc lịch sử, rất nhiều lần khác Lý Viện Viện đều không nhớ, nhưng cho dù cô hỏi tiếp đến lần thứ mười một, Yến Tư Thành vẫn nhớ rõ ràng thời gian địa điểm, cho dù chỉ là một cái chạm môi hứng chí lúc chia tay, anh cũng nhớ được.
Tiếp tục hỏi thêm mấy lần nữa Lý Viện Viện bèn im lặng.
Cô quyết định đổi chủ đề: “Tư Thành, có phải anh lén lấy sổ ghi lại mọi chuyện của chúng ta mỗi ngày như ghi nợ không, nắm tay mấy lần này, hôn mấy lần này, sao anh nhớ rõ quá vậy?”
“Chuyện của Điện hạ, cho dù lớn hay nhỏ Tư Thành đều ghi nhớ trong lòng không dám quên.”
Tâm tư cả đời anh đều trao hết cho Công chúa của anh mất rồi.
Lý Viện Viện nghe vậy thoáng im lặng, cúi người hôn nhẹ lên trán anh: “Anh bảo em phải làm sao không yêu anh được đây?
Đăng ký kết hôn
Trong tay Yến Tư Thành và Lý Viện Viện ngoài tấm bằng tốt nghiệp, còn có giấy đăng ký kết hôn.
Hôm Lý Viện Viện chụp ảnh kỷ yếu, các bạn cùng lớp cố ý kéo Yến Tư Thành tới, để anh và Lý Viện Viện đứng giữa, mọi người đứng trên bậc thềm trước Thư viện xếp thành hình trái tim khổng lồ, cho họ cầm bằng tốt nghiệp và giấy đăng ký kết hôn, chụp một tấm hình tốt nghiệp hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Rời khỏi trường đại học, có lẽ con đường họ phải cùng nắm tay nhau đi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.