Mập Mới Đẹp
Chương 28 :
Ngày đăng: 04:31 19/04/20
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Bảy giờ bốn mươi lăm tối, trung tâm văn nghệ sinh viên đã đầy người ngồi.
Tấm màn trên đài buông xuống, nhân viên đoàn kịch vội vàng chuyển đạo cụ của hồi kịch thứ nhất lên sân khấu. Lý Viện Viện và một đám diễn viên trong hậu đài lắng nghe giáo sư cổ vũ bọn họ. Mọi người dùng khoảng thời gian cuối cùng để điều chỉnh tình hình cho tốt.
Vai nữ chính do một học tỷ năm ba diễn, tên là An Phi, được xem là nòng cốt lâu năm(1) của câu lạc bộ kịch nói. Lý Viện Viện nhìn áo váy của cô ấy, nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, An Phi tiếp xúc đến ánh mắt của cô liền hỏi:
“Sao thế?”
“Vạt áo của chị có hơi dài quá rồi không?”
Lúc trước người trong đoàn của bọn họ đã sớm thử qua quần áo, chỉ có điều khi đó lúc tập luyện thứ mà An Phi mang chính là giày cao gót, bởi vậy quần áo trông cũng không dài, nhưng hiện tại đổi thành giày thêu hoa, vạt áo lại kéo lê trên mặt đất.
An Phi nhấc vạt áo phía dưới lên, không để ý cho lắm:
“Không sao, lúc đi chị chú ý một chút là được rồi.”
Lý Viện Viện hơi mở miệng, không ngờ chưa kịp nhắc nhở thêm câu nào, cảnh vật bốn bề xung quanh liền từ từ tối lại, An Phi nâng váy đi tới bên sân khấu chờ lên diễn.
Đã đến tám giờ, lời dẫn truyện vang lên, chất giọng trầm thấp chậm rãi của bạn nam dần dần dẫn dắt khán giả vào tình tiết của câu chuyện, màn sân khấu mở ra, nam nữ chính lần lượt ra sân khấu.
Lý Viện Viện vẫn chỉ là một vai phụ trong vở kịch. Tiêu mẫu, mẫu thân của nam chính Tiêu Trọng Khanh, cũng là nhân vật vô cùng căm ghét nữ chính. Vai diễn lần này còn hung ác hơn cả lần trước, có thể khiến nam chính quỳ trước mặt cô, cô còn được vả bạt tai nam chính mà nam chính chỉ có thể dập đầu không thể phản kháng. Lý Viện Viện cảm thấy, cứ theo cái đà này, nếu cô tiếp tục diễn kịch, đại khái cũng chỉ có thể nhận những vai tương tự kiểu này mà thôi.
Cô hơi hơi thở dài.
Cảnh đầu tiên mà Lý Viện Viện lên sân khấu chính là tiếp nhận lễ dâng trà của nữ chính Lưu Lan Chi, vì Tiêu mẫu không thích Lưu Lan Chi, cho nên Lý Viện Viện hóa trang thành vẻ già nua, bày ra bộ mặt đáng ghét ngay trên sân khấu.
Đúng lúc Tiêu Trọng Khanh trở về, Tiêu mẫu ngại vì thể diện của Tiêu Trọng Khanh, miễn cưỡng để Lưu Lan Chi đến dâng trà.
Dựa theo kịch bản, Tiêu mẫu uống trà, phải đem chén trà đập cái “Đùng” lên bàn, sau đó nổi giận mắng Lưu Lan Chi rằng ngay cả trà cũng pha không xong.
Nhưng khi diễn đến đoạn ấy, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vạt áo của An Phi thật sự quá dài, bấy giờ hai tay bưng khay trà, không còn tay để nâng váy, mặc dù cô có cẩn thận, nhưng vừa tiến lên hai bước, cô vẫn không cách nào tránh khỏi việc giẫm phải vạt áo. Đồng tử An Phi co rút, cơ thể không giữ thăng bằng được nữa, trực tiếp bổ nhào về phía trước, bên trong cái chén chỉ dùng làm đạo cụ đương nhiên không có nước, chén trà lăn lên người Lý Viện Viện, sau đó từ đùi cô lăn xuống, rơi xuống đất, vỡ tan.
Âm thanh lanh lảnh thông qua micro truyền khắp hội trường.
“Mình nói này Lý Viện Viện, sao mình càng xem càng cảm thấy ở trước mặt Yến Tư Thành cậu lại giống một nữ vương kiêu ngạo nhỉ, anh ta chính là kỵ sĩ bên cạnh cậu, cậu nói cái gì anh ta làm cái nấy, nên cho dù chuyện gì cũng tốt, cậu mà nói không tốt, vậy anh ta liền nói chuyện gì cũng không tốt, quả nhiên là kỷ luật nghiêm minh nha!”
Lý Viện Viện dắt tay Chu Tình đi vào ký túc xá:
“Chu Tình, trong đoạn văn này cậu nói sai hai việc.”
“Hả?”
“Mình không phải nữ vương, là công chúa, anh ấy không phải kỵ sĩ, là thị vệ.”
Chu Tình ngơ ngác:
“Má ơi(4), Lý Viện Viện, cậu thực sự còn có cái kiểu mấy cậu đã xác định tính chất quan hệ của mấy cậu như thế này nữa hả?”
Lý Viện Viện cười khổ, lắc đầu:
“Mình đang cố gắng thay đổi.” Cô quay đầu, nhìn nhìn bóng lưng dần xa của Yến Tư Thành, “Chỉ là bây giờ vẫn chưa thành công lắm.”
“Cái gì mà thành công với chả thành công chứ, chuyện nam nam nữ nữ này mặc kệ là muốn thay đổi quan hệ gì, chỉ cần ngủ một giấc, chắc chắn mối quan hệ đó sẽ được thay đổi thành công thôi.” Chu Tình bóp eo Lý Viện Viện một cái, “Ài, mình nói dạo gần đây cậu cố gắng giảm cân như vậy, có phải là để ngủ với anh ta không?”
Lý Viện Viện vừa mới bình tĩnh lại, nghe một câu trắng trợn như thế, hai má cũng không khỏi ửng đỏ:
“Chu Tình!” Giọng cô to lên, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện ra thân hình chạy bộ đêm đó của Yến Tư Thành.
“Giời ạ, ngượng cái gì mà ngượng, người lớn tới từng này rồi mà.” Chu Tình híp mắt trêu ghẹo cô, “Hỏi nhỏ nhé, mấy cậu ngủ chung chưa thế?”
“…”
Nhớ đến đoạn thời gian ở trong nhà thuê của Yến Tư Thành, bọn họ…cũng tính là ngủ rồi đi…
(1) Nguyên văn: ‘lão hí cốt’
(2) Nguyên văn: ‘thân thân ngã ngã’ – ‘tình chàng ý thiếp’ cũng được coi như một cách diễn đạt, mặc dù ko sát với nghĩa của nguyên văn bằng cụm từ ta dùng.
(3) ‘Cổ kim: từ xưa tới nay, từ cổ đại đến hiện đại
(4) Nguyên văn: ‘我去’ (viết tắt của 我勒个去) – ‘我勒个去’ là ‘đậu xanh rau má’ – ‘我去’ gần nghĩa với ‘nhĩ muội’ nhưng ko phải là câu chửi bậy. Suy ra: viết tắt của ‘đậu xanh rau má’ + ko phải câu chửi = ‘má ơi’