Mập Mới Đẹp
Chương 36 :
Ngày đăng: 04:31 19/04/20
Điểm đáng mừng là Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều học ở cùng một trường đại học trong cùng một thành phố, bọn họ đều là người thành phố X, nhưng không may ở chỗ, nhà Yến Tư Thành toạ lạc ở tiểu khu xa hoa phía nam, còn nhà Lý Viện Viện ở khu nhà lâu đời phía bắc, cách nhau khá xa, nếu đi xe bus thì phải mất ba tiếng đồng hồ, không có tàu điện ngầm.
Hơn nữa nơi ở của Lý Viện Viện vốn do bà nội để lại, khu nhà tám tầng, tường bao quanh tróc ra từng mảng, bị mưa gió bào mòn qua bao năm tháng, khu nhà không có đội bảo an, ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Khu nhà không có thang máy, Lý Viện Viện ở tầng bảy, căn hộ có một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, đồ dùng trong nhà có vẻ rất cũ.
Lúc Yến Tư Thành giúp Lý Viện Viện mang đồ về nhà, ngắm nhìn căn phòng mà lông mày cứ cau chặt lại.
Căn phòng lâu không có người ở, bụi bám từng tầng, Lý Viện Viện dạo quanh phòng, nghĩ chắc phải mất cả ngày mới dọn dẹp xong được. Cô phải lau tủ quần áo trước, xếp hành lý vào, sau đó đến bàn ghế và phòng bếp...
"Viện Viện."
Yến Tư Thành xách hành lý của cô lên, nói: "Hay thuê phòng ở ngoài đi."
Lý Viện Viện cân nhắc tiền nong, rồi lắc đầu nói: "Ở đây cũng được mà, em dọn dẹp qua là được."
Yến Tư Thành càng nhíu mày nói: "Anh sợ chỗ này... không an toàn."
Lý Viện Viện nhoẻn cười, hạ hành lý của mình xuống, rồi nói: "Nơi này Lý Viện Viện trước đây cũng ở được, chẳng có gì là không an toàn cả. Tư Thành giúp em thu dọn nhà cửa nhé."
Đương nhiên không cần Lý Viện Viện nhắc, Yến Tư Thành cũng tự cướp lấy việc mà làm, anh lau nhà, lau dọn hết cả căn phòng, ngay cả việc xếp quần áo vào tủ cũng giành lấy, lần lượt phân loại từng món đồ, áo khoác, đồ ngủ, đồ lót, động tác thành thạo, giống hệt ông chồng quen kiểu giúp vợ.
Xong xuôi, Yến Tư Thành mới chợt nhận ra, chẳng phải anh đang khuyên Lý Viện Viện dọn ra ngoài ư...
Sao lại một tay dọn dẹp hết thế này...
Lý Viện Viện xếp đồ lên bàn gương trong phòng ngủ, thoả mãn nói: "Tư Thành, đi ăn cơm thôi."
Nhưng hôm nay cô mới thấy, dù thường ngày vẫn tiếp xúc với họ, nhưng thực chất cô khác xa bọn họ.
Cô như một vị khách tha hương, tới nơi đất khách quê người, giữa lúc ai nấy đều tụ hợp, quây quần bên nhau, tâm trạng Lý Viện Viện chợt trở nên sa sút.
Cô cứ ngỡ... Một mình mình cũng có thể vượt qua đêm giao thừa, nhưng không ngờ, trải qua rồi mới biết, thật quá khó khăn.
Cô buông điện thoại ra, ôm rượu xem TV. Để đầu óc trôi theo từng tiết mục, xua tan bớt ưu phiền. Bất tri bất giác đã đến mười hai giờ, nhóm người trong TV tụ tập lại cùng nhau đếm ngược, chờ tiếng chuông báo hiệu thời khắc năm mới vang lên, Lý Viện Viện hăng hái nốc rượu như thể hùa cùng bọn họ.
Rượu cay chát trôi xuống bụng, Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy thoải mái hể hả.
Đặt ly rượu xuống, tiếng pháo hoa nổ vang trên bầu trời, đám người trong TV cười nói rạng rỡ, hạnh phúc vui vẻ tựa hồ hơn cả thần tiên. Trong đầu Lý Viện Viện nhất thời nảy ra một câu thơ, cô ngật ngưỡng ngâm: "Đối thử hoan chung yến, khuynh hồ đãi thự quang." (Vui yến tiệc, dốc cạn bình đón rạng đông)
Cô lại rót thêm chén nữa, quơ lên trước mặt: "Khuynh hồ đãi thự quang."
Bỗng ly rượu bị ai đó đoạt lấy. Trước mặt là hình bóng Yến Tư Thành, anh chặn trước TV, cúi người nhìn cô, lay lay cô: "Viện Viện, Viện Viện. Sao em lại uống rượu?" Yến Tư Thành quay sang nhìn bình rượu hiệu "Lão Bạch Kiền" mà thấy đau cả đầu. Anh đang muốn cất giọng trách mắng cô thì nghe thấy Lý Viện Viện lầu bầu:
"Tư Thành..."
Yến Tư Thành quay lại, Lý Viện Viện bỗng nhiên rướn cổ, hôn lên môi anh.
Đáy lòng ầm vang như thể những bông pháo hoa đang nở rộ bên ngoài trời. Chai rượu trên tay rơi xuống đất, vỡ tan, rượu sánh ra sàn. Hệt như tâm tình anh bây giờ.
Lồng ngực tựa hồ trúng một mũi tên, tuy không đau, nhưng máu thì rần rật toàn thân...
Sôi sục... Như thể bùng cháy ngay...