Martin Eden
Chương 19 :
Ngày đăng: 14:49 19/04/20
Ruth và gia đình đi nghỉ mát đã trở về, Martin quay lại Oakland, gặp nàng luôn. Sau khi đã tốt nghiệp, nàng thôi không học nữa; và gã, sau khi đã dốc hết cả trí óc và thể xác ra làm việc cũng thôi không viết nữa. Cái đó cho họ nhiều thì giờ để gặp nhau, điều mà trước kia họ không thể có được. Sự thân mật giữa hai người tăng lên rất nhanh.
Lúc đầu, Martin chỉ nghỉ, không làm gì hết. Gã ngủ rất nhiều, hàng giờ ngồi nghiền ngẫm, suy nghĩ mà không làm gì hết. Gã như người phục hồi lại sau một thời gian làm việc nặng nề kinh khủng. Những dấu hiệu đầu tiên của sự bừng tỉnh dậy thể hiện khi gã khám phá ra có một cái gì thú vị hơn cái thú uể oải đọc tờ báo hàng ngày. Rồi gã lại bắt đầu đọc những cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, những bài thơ. Vài ngày sau, gã vùi đầu đọc mê man tác phẩm của Fiske mà gã đã bỏ bẵng lâu ngày. Cơ thể cường tráng, sức khỏe của gã tạo cho gã nhựa sống mới, gã có tất cả sự dẻo dai và sôi nổi của tuổi trẻ.
Ruth tỏ vẻ thất vọng ra mặt khi gã nói sau khi phục hồi được sức khỏe, gã sẽ lại đi biển một chuyến nữa. Nàng hỏi:
"Tại sao anh lại cần đi như vậy?"
"Kiếm tiền," gã trả lời. "Tôi cần phải có dự trữ cho cuộc tấn công sau vào bọn chủ bút. Tiền là động lực của chiến tranh. Ở trường hợp tôi, cần có tiền và kiên nhẫn."
"Nhưng nếu tất cả cái mà anh cần chỉ là tiền, thì tại sao anh không ở lại xưởng giặt?"
"Vì xưởng giặt đã biến tôi thành con vật. Công việc nhiều, kiểu như vậy, sẽ đẩy người ta đến chỗ phải bê tha rượu chè."
Nàng nhìn gã chằm chằm với đôi mắt kinh hãi. Nàng nói run run:
"Anh định nói là anh đã...?"
Đối với gã, muốn thoát khỏi sự tù túng này cũng dễ thôi, nhưng bản chất gã là người thành thật, và gã nhớ lại quyết định cũ của mình: dù thế nào chăng nữa cũng cứ thành thật.
"Vâng." Gã trả lời. "Đúng đấy. Nhiều lần."
Nàng run lên và nhích ra xa.
"Chính thế đây, chính chuyện con cái đã làm cho Eden không thể xứng với con được." Bà Morse nói tiếp một cách gay gắt. "Dòng dõi của chúng ta phải trong sạch mà anh ta thì mẹ e rằng không trong sạch. Ba con vẫn kể ẹ nghe cuộc đời của bọn thủy thủ và... và chắc con đã hiểu."
Ruth nắm chặt tay mẹ tỏ vẻ đồng tình, nàng cảm thấy mình đã thực sự hiểu, tuy quan niệm của nàng vẫn có một cái gì mơ hồ, xa xôi và ghê rợn, vượt quá trí tưởng tượng của nàng. Nàng nói:
"Mẹ biết đấy, con không làm điều gì mà không kể ẹ nghe. Có điều là, đôi khi mẹ phải hỏi con như lần này mới được. Con muốn nói với mẹ, nhưng không biết nói thế nào. Đó chỉ là khiêm tốn giả tạo. Con cũng biết vậy, nhưng mẹ phải làm cho dễ nói ra. Thỉnh thoảng, cũng như lần này, mẹ phải hỏi con, mẹ phải tạo cho con dịp để nói."
"Chứ sao, mẹ... mẹ cũng là đàn bà!" Nàng hoan hỉ kêu lên, khi hai mẹ con đứng dậy. Nàng nắm lấy tay mẹ, đứng thẳng người nhìn vào mặt mẹ trong ánh hoàng hôn, và cảm thấy giữa hai mẹ con có một sự bình dẳng êm dịu lạ kỳ. "Nếu không có buổi nói chuyện hôm nay thì có lẽ không bao giờ con nghĩ về mẹ như thế. Con phải biết con là một người đàn bà để hiểu được mẹ cũng là một người đàn bà."
"Chúng ta cùng là đàn bà!" Mẹ nàng nói, vừa kéo nàng lại gần và hôn nàng. "Chúng ta cùng là đàn bà," mẹ nàng nhắc lại khi hai người quàng lưng nhau bước ra khỏi phòng, lòng họ rộn lên một ý niệm mới về tình bầu bạn.
"Đứa con gái bé bỏng của chúng ta đã trở thành một người đàn bà rồi đấy." Bà Morse kiêu hãnh nói với chồng một tiếng đồng hồ sau.
Ông chồng nhìn vợ một lúc lâu rồi nói:
"Thế nghĩa là... nghĩa là nó đang yêu."
"Không, nó được yêu," bà vợ mỉm cười trả lời. "Cuộc thí nghiệm đã thành công. Cuối cùng, nó cũng đã được đánh thức dậy đấy."
"Thế thì chúng ta phải tống khứ cái thằng ấy đi thôi." Ông Morse nói nhanh, giọng con buôn, thực tế.
Nhưng bà vợ lắc đầu: "Không cần thiết, Ruth nói rằng vài hôm nữa hắn ta sẽ đi biển. Khi hắn ta trở về thì con Ruth sẽ không còn ở đây nữa. Chúng ta sẽ gửi nó đến nhà dì Clara. Và hơn nữa, một năm ở miền Đông với sự thay đổi khí hậu, thay đổi con người, ý nghĩ và mọi thứ sẽ giúp ích cho nó rất nhiều."