Martin Eden

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:49 19/04/20


"Đi với tớ. Tớ sẽ cho cậu biết bọn hạ lưu chân chính," Brissenden nói với gã một buổi chiều tháng giêng.



Hai người cùng ăn cơm với nhau ở San Francisco, và ở chỗ bến phà trở về Oakland, thì bỗng Brissenden nảy ra ý nghĩ đưa Martin đến chỗ "bọn hạ lưu chân chính." Anh quay lại và chạy qua khu nhà ở ven mép nước, một cái bóng gầy gò lồng trong một cái áo khoác ngoài bay phần phật, Martin cố gắng chạy theo sau cho kịp. Ở một cửa hàng rượu, anh mua hai chai rượu vang cũ rồi mỗi tay xách một chai nhảy lên xe điện tuyến đường Nhà Chung. Martin bám sát, tay khệ nệ ôm một lô chai whiskey loại mỗi chai một lít.



Nếu Ruth trông thấy mình lúc này, gã thầm nghĩ trong khi băn khoăn tự hỏi bọn "hạ lưu chân chính" là hạng người thế nào.



"Có thể là không có thằng nào ở đấy," Brissenden nói khi hai người xuống xe và lao mình sang bên phải đi vào khu trung tâm của xóm công nhân, phía nam phố Chợ. "Như thế thì cậu sẽ không được gặp cái mà cậu kiếm từ lâu."



"Nhưng cái ấy là cái quỷ gì mới được chứ?" Martin hỏi.



"Những con người, những con người thông minh, chứ không phải cái hạng nói năng rỗng tuếch mà tớ đã thấy giao thiệp với cậu ở cái ổ của tên lái buôn ấy đâu. Cậu đọc nhiều sách và cậu thấy hoàn toàn cô độc. Được, đêm nay tớ sẽ dẫn cậu đến với một số người khác cũng đọc nhiều sách, để cho cậu không còn cảm thấy cô độc nữa. Tớ không hề bận óc về những cuộc tranh luận không bao giờ chấm dứt của họ." Anh nói khi đi hết một dãy phố. "Tớ không thích thú gì cái triết lý sách vở. Nhưng rồi cậu sẽ thấy họ là những người thông minh chứ không phải là bọn lợn tư sản. Nhưng coi chừng đấy, bất cứ về một vấn đề gì dưới ánh mặt trời này, họ cũng có thể nói không dứt được đấy."



"Hy vọng rằng Norton có mặt ở đó," một lát sau anh thở hổn hển nói, nhất định không đồng ý cho Martin cầm đỡ hộ hai chai rượu. "Norton là một gã duy tâm, hắn tốt nghiệp ở Harvard. Trí nhớ của hắn cừ khôi lắm. Duy tâm chủ nghĩa đã đưa hắn ta đến chỗ vô chính phủ về triết học và gia đình hắn ta tống cổ hắn đi. Bố là chủ tịch một công ty xe lửa vào cái loại tỷ phú, nhưng anh con thì chết đói ở Frisco, làm biên tập ột tờ báo vô chính phủ, lương tháng hai mươi nhăm đô la."



Martin không quen thuộc phố phường ở San Francisco lắm, nhất là khu nam phố Chợ thì lại không biết tí gì, nên gã không hiểu mình đang được dẫn đi đến đâu.



"Nào!" Gã nói. "Cậu hãy nói ình biết trước về họ đã. Họ làm gì để sống? Tại sao họ lại ở khu vực này?"



"Hi vọng rằng Hamilton cũng có mặt ở đó." Brissenden dừng lại, nghỉ tay. "Tên hắn là Strawn-Hamilton, không phải người gốc Mỹ, cậu biết đấy, xuất thân từ một dòng họ lâu dời ở miền Nam. Hắn là một thằng ma cà bông - lười thượng hạng chưa bao giờ tớ thấy một thằng nào lười như thế, tuy hắn cũng có đi làm thư ký - hoặc là thử làm, ột cửa hàng hợp tác, được sáu đô la một tuần. Nhưng hắn là một thằng ma cà bông thực thụ lang bạt đến thành phố này. Có hôm tớ đã thấy hắn ngồi suốt ngày trên cái ghế dài, không một miếng gì bỏ mồm, thế mà đến buổi chiều, tớ mời hắn đi ăn - hiệu ăn chỉ cách có hai dãy nhà - hắn bảo: "Mất công lắm cậu ạ. Thôi mua cho tớ bao thuốc lá." Hắn cũng đã từng là đệ tử của Spencer như cậu, cho đến khi Kreis đã làm cho hắn tin ở thuyết nhất nguyên luận duy vật. Nếu có thể, tớ sẽ làm cho hắn phải nói đến thuyết nhất nguyên luận. Norton cũng là một anh chàng nhất nguyên luận, duy có một điều là hắn ta chẳng thừa nhận một cái gì ngoài tinh thần. Kreis và Hamilton cần chi hắn cũng có thể cho được."



"Kreis là ai?" Martin hỏi.



"Chúng mình đang đến nhà hắn đây. Đã có thời hắn là giáo sư bị tống cổ ra khỏi trường đại học; chuyện cũng thường thôi. Một bộ óc như một cái bẫy thép. Kiếm sống bằng đủ mọi cách cũ kĩ. Tớ biết có hồi hắn xuống dốc quá phải đi làm fakir 1 ở đầu đường. Chẳng câu nệ gì hết. Lấy trộm cả vải liệm của xác chết, chẳng từ cái gì. Có điều khác giữa hắn ta với bọn tư sản là hắn ăn trộm mà không có ảo tưởng gì cả. Hắn nói về Nietzsche, hoặc Schopenhauer, hoặc Kant hoặc bất cứ cái gì, nhưng cái duy nhất ở trên đời này mà hắn thực sự quan tâm tới - không trừ cả Mary - là thuyết nhất nguyên luận của hắn. Haeckel 2 là thần tượng bằng thiếc 3 của hắn đấy. Cách độc nhất để chửi hắn là cho Haeckel một cái tát. Đây là nơi họ thường lui tới!" Brissenden đặt chai rượu ở bậc cửa lên cầu thang lối vào, chuẩn bị trèo lên. Đó là một căn nhà hai tầng thông thường của góc phố, bên dưới có quán rượu và cửa hàng thực phẩm. "Họ ở đây - chiếm cả tầng trên. Nhưng Kreis là anh chàng độc nhất có hai buồng. Đi thôi."
7. Richard Mansfield (1857 - 1907) - một diễn viên nổi tiếng người Mỹ.



8. Henry James (1843 - 1916) - một nhà viết tiểu thuyết người Mỹ.



9. Brander Mathew ( 1852 -1929) một nhà văn Mỹ chuyên viết tiểu luận.



10. Họa da vàng: bọn chính khách tư bản phương tây thường đung để chỉ cái họa cạnh tranh của Nhật Bản.



11. August Bebel (1840 - 1913) một nhà lãnh đạo đảng Xã hội dân chủ Đức.



12. Dante Gabriel Rossetti (1828 -1882) một học sĩ kiêm nhà thơ Anh.



13. William Hamilton (1788 -1856) tác giả cuốn Luật Tằn Tiện (Law ò Parsimony) chủ trương rằng ngoài một nguyên nhân cần thiết để giải thích một kết quả không cần một nguyên nhân nào khác nữa.



14. George Berkeley (1685 - 1753) một tu sĩ người Ái Nhĩ Lan, một triết gia duy tâm.



15. Caleb William Saleeby (1878 - 1940) một nhà xã hội học người Anh.



16. David Hume (1711 - 1776) một triêt học gia theo phái kinh nghiệm học. Tác phẩm nổi tiếng là Nhân tính học.



17. John Locke (1632 - 1704) - một nhà triết học theo phái kinh nghiệm của Anh. 18 Cuốn này xuất bản năm 1690.