Mật Mã Da Vinci

Chương 54 :

Ngày đăng: 01:02 22/04/20


Lò sưởi trong phòng khách của Château Villette đã lạnh ngắt nhưng Collet vẫn đi tới đi lui trước cưa lò, vừa đọc những tờ fax từ Interpol.



Tuyệt nhên không phải điều anh mong đợi.



André Vernet, theo như hồ sơ chính thức, là một công dân kiểu mẫu. Không hề có hồ sơ hình sự, thậm chí một phiếu phạt đỗ xe trái phép cũng không. Học ở trường dự bị và ở Sorbonne, ông ta đã tốt nghiệp loại ưu trong ngành tài chính quốc tế.



Interpol nói rằng tên của Vernet thỉnh thoảng mới xuất hiện trên báo, nhưng bao giờ cũng dưới một ánh sáng tích cực. Rõ ràng là ông này đã góp phần thiết kế nên những thông số an toàn khiến cho Ngân hàng Ký thác Zurich giữ vững ngôi vị hàng đầu trong thế giới tối tân của an toàn điện tử. Chi chép chi tiêu trong thẻ tín dụng của Vernet cho thấy ông ta có sở thích là sách nghệ thuật, rượu đắt tiền và những đĩa CD nhạc cổ điển - phần lớn là của Brahm - mà ông ta khoái nghe trên dàn âm thanh nổi kỹ thuật tinh vi và đắt giá mà ông ta đã mua cách đây vài năm.



Zero, Collet thở dài.



Điều đáng chú ý duy nhất đến từ Interpol đêm nay là một bộ dấu tay có vẻ như thuộc về người hầu của Teabing. Chánh giám sát PTS đang đọc bản báo cáo trên ghế ở bên kia phòng.



Collet nhìn sang: "Có gì không?".



Giám sát viên nhún vai: "Dấu vân tay là của Rémy Legaludec. Bị truy nã vì tội vặt. Không có gì nghiêm trọng. Hình như hắn bị đuổi khỏi trường đại học vì tội mắc lại dây điện thoại để hưởng dịch vụ miễn phí,…sau đó là một số vụ ăn cắp vặt. Đập vỡ cửa kính và đột nhập. Một lần trốn chi trả viện phí bệnh cho một ca mở khí quản cấp cứu". Anh ta ngước lên, cười tủm tỉm: "Dị ứng với lạc".



Collet gật đầu, nhớ lại một cuộc điều tra ở một nhà hàng đã không ghi rõ trên thực đơn là trong thành phần tương ớt có cả dầu lạc. Một khách hàng vô tư đã chết vì sốc do dị ứng sau khi ăn có một miếng.



"Lagaludec có lẽ tá túc ở đây để tránh khỏi bị bắt". Giám sát viên có vẻ thích thú. "Một đêm may mắn của hắn".



Collet thở dài: "Được rồi, tốt hơn là anh cứ chuyển tiếp thông tin này đến đại uý Fache".



Giám sát viên đi khỏi thì một nhân viên PTS khác chạy bổ vào phòng khách: "Trung uý! Chúng tôi phát hiện một thứ trong nhà để xe".



Bằng vào vẻ lo âu trên gương mặt người nhân viên, Collet suy đoán: "Một xác người à?".



"Không, thưa sếp. Một thứ còn…". Anh ta ngập ngừng, "bất ngờ hơn".



Rụi mắt, Collet theo người nhân viên đến nhà để xe. Khi họ bước vào cái khoảng ẩm mốc như hang động, người nhân viên chỉ vào giữa nhà, nơi có một cái thang gỗ bắc lên tận xà, tựa vào gờ một gác xép lơ lửng trên đầu họ.



"Lúc nãy cái thang đâu có ở đó", Colle nói.




Cuối, cùng một người đàn ông tiếp máy: "Nhân viên Neveu?".



Sững sờ, Sophia nhận ra ngay giọng nói cộc cằn đó.



"Nhân viên Neveu", Bezu Fache hỏi, "cô đang ở chỗ quái quỷ nào thế?".



Sophie không thốt nên lời. Đại úy Bezu Fache đã yêu cầu người điều phối của cảnh sát London báo động cho ông ta nếu Sophie gọi.



"Nghe này", Fache nói bằng tiếng Pháp ngắn gọn, "đêm nay, tôi đã phạm sai lầm khủng khiếp. Rober Langdon vô tội. Tất cả những cáo buộc chống lại ông ta đã được huỷ bỏ. Tuy vậy, cả hai người đang gặp nguy hiểm. Hai người cần đến đây ngay".



Hàm Sophia trễ ra. Cô chẳng biết trả lời như thế nào. Fache không phải là người sẵn sàng xin lỗi về bất cứ điều gì.



"Cô đã không cho tôi biết", Fache tiếp tục, "rằng Jacques Saunière là ông của cô. Tôi hoàn toàn có ý định bỏ qua tội bất phục tùng của cô đêm qua, xét vì cơn stress tình cảm mà hẳn là cô phải trải qua. Vào thời điểm này, tuy nhiên, cô và Langdon cần đến ngay sở chỉ huy cảnh sát London gần nhất để ẩn náu".



Ông ta biết mình đang ở London ư? Fachc còn biết được điều gì nữa? Sophie nghe thấy cái gì tựa như tiếng khoan hay tiếng máy móc là âm thanh nền ở đầu dây đằng kia. Cô cũng nghe thấy cả một tiếng lách cách kì lạ trong máy: "Ông đang truy tìm cuộc gọi này à, Đại uý?".



Giọng Fache lúc này trờ nên cứng rắn: "Cô và tôi cần hợp tác, nhân viên Neveu. Cả hai chúng ta có nhiều thứ để mất ở đây. Đó là cách khống chế thiệt hại. Tôi đã phạm sai lầm trong nhận định đêm qua, nếu sai lầm đó lại dẫn đến cái chết của vị giáo sư người Mỹ và chuyên viên giải mật mã DCP sự nghiệp của tôi sẽ thất bại. Trong vài tiếng vừa qua, tôi đã cố gắng kéo hai người trở về nơi an toàn".



Một ngọn gió ấm áp thổi qua sân ga khi một đoàn tàu ầm ầm tiến đến. Sophie dự định bằng giá nào cũng phải lên tàu.



Langdon hình như cũng có cùng ý định, lúc này ông cố trấn tĩnh và bước về phía cô.



"Kẻ ông muốn truy nã là Rémy Legaludec", Sophie nói, "hắn là người hầu của Teabing. Hắn bắt cóc Teabỉng bên trong Nhà thờ Temple và… ".



"Nhân viên Neveu!" Fache hét khi con tàu lao ầm ầm vào sân ga: "Đây không phải là cái để thoả thuận trên điện thoại. Ngay bây giờ cô và Langdon phải đến đây. Vì sự sống còn của chính hai người? Đó là mệnh lệnh trực tiếp!".



Sophie cúp máy và cùng Langdon lao lên tàu.



---------------------------------------------