Mật Mã Da Vinci

Chương 60 :

Ngày đăng: 01:02 22/04/20


Ngài Leigh Teabing cảm thấy rầu rĩ khi phóng mắt bên trên nòng khẩu Medusa nhìn Robert Langdon và Sophie Neveu. "Các bạn", ông ta nói, "kể từ lúc các bạn bước vào nhà tôi đêm qua, tôi đã làm tất cả trong phạm vi quyền lực của mình để giữ cho các bạn được an toàn. Nhưng sự cố chấp của các bạn giờ đây đã đặt tôi vào một tình thế khó khăn".



Ông ta có thể thấy trên mặt Sophie và Langdon vẻ choáng váng vì bị phản bội, tuy nhiên ông ta tin rằng cả hai sẽ sớm hiểu ra cái chuỗi sự kiện đã dẫn cả ba người bọn họ đến ngã ba tắc tị này.



"Có quá nhiều điều tôi phải nói với cả hai người … nhiều điều các bạn chưa hiểu. "Xin hãy tin tôi", Teabing nói, "tôi chưa bao giờ có ý định để các bạn dính líu vào. Các bạn đã đến nhà tôi. Chính các bạn đã đến tìm tôi".



"Leigh?", Cuối cùng Langdon cũng nói được. "Ngài đang làm cái quỉ gì vậy? Chúng tôi tưởng ngài đang gặp rắc rối. Chúng tôi đến đây để giúp ngài!".



"Đúng như tôi tin là anh sẽ làm thế…", Teabing nói. "Chúng ta có nhiều điều để bàn".



Langdon và Sophie dường như không thể rời cái nhìn kinh ngạc của mình khỏi khẩu súng lục đang nhằm vào họ.



"Chỉ cốt đảm bảo là các người phải chú ý đầy đủ thôi", Teabing nói, "Nếu tôi muốn gây hại thì các người đã chết từ bao giờ rồi. Đêm qua khi các người vào nhà tôi, tôi đã liều tất cả để cứu sinh mạng của các người. Tôi là một người trọng danh dự và tôi nguyền trong sâu thẳm lương tâm mình rằng tôi chỉ hiến sinh những kẻ đã phản bội Sangreal".



"Ông đang nói về cái gì vậy?". Langdon nói. "Phản bội Sangreal ư?".



"Tôi đã khám phá ra một sự thật khủng khiếp", Teabing thở dài, nói, "tôi đã biết tại sao những tài liệu Sangreal không bao giờ được phơi bày với thế giới. Tôi biết rằng cuối cùng, Tu viện Sion đã quyết định không công bố sự thật. Đó là lý do tại sao một thiên niên kỉ đã qua đi mà không có bất kì chuyện gì được tiết lộ không có chuyện gì xảy ra khi chúng ta bước vào Ngày Tận Thế".



Langdon hít một hơi, định phản đối.



"Tu viện Sion", Teabing tiếp tục, "được giao trách nhiệm thiêng liêng để chia sẻ sự thật, để công bố những tài liệu Sangreal khi Ngày Tận Thế đến. Trong nhiều thế kỉ, những người như Da Vinci, Botticelli và Newton, đã bất chấp tất cả để bảo vệ những tài liệu đó và thực hiện trọng trách đó. Và giờ đây, vào thời điểm tối hậu của sự thật thì Jacques Saunière lại thay đổi ý định. Con người được vinh dự gánh trách nhiệm vĩ đại nhất trong lịch sử Cơ đốc giáo đó đã trốn tránh bổn phận của mình. Ông ta quyết định rằng thời điểm này là không thích hợp". Teabing quay sang Sophie. "Ông ta đã phụ Chén Thánh. Ông ta đã phụ Tu viện Sion và ông ta đã phụ hương hồn của tất cả các thế hệ đã tốn bao công sức để thời điểm này có thể tới".



"Là ông sao?". Sophie tuyên bố, ngước lên, đôi mắt xanh như khoan vào Teabing, giận điên lên khi vỡ lẽ ra. "Ông là kẻ chủ mưu giết ông tôi?".



Teabing mỉa mai: "Ông cô và các ssénéchal của ông ta là những kẻ phản bội lại Chén Thánh".



Sophie cảm thấy một nỗi cuồng giận dâng lên từ đáy lòng.



Ông ta nói dối!



Giọng Teabing tàn nhẫn: "Ông cô và các ssénéchal của ông ta đã bán mình cho Giáo hội. Hiển nhiên là họ đã gây áp lực để bắt ông ta giữ bí mật".



Sophie lắc đầu: "Giáo hội không có chút ảnh hưởng nào đối với ông tôi!".



Teabing cười lạnh lùng: "Cô bạn thân mến của tôi ơi, Giáo hội có hai nghìn năm kinh nghiệm trong việc gây áp lực với những người đe doạ vạch trần những lời dối trá của họ. Kể từ thời Constantine, Giáo hội đã thành công trong việc bưng bít sự thật về Mary Magdalene và Jesus. Chúng ta không nên ngạc nhiên rằng giờ đây, một lần nữa họ lại tìm ra cách để giữ sao cho thế giới vẫn mù tịt. Giáo hội có thể thôi không dùng thập tự quân để tàn sát những người không theo đạo nữa, nhưng sự ảnh hưởng của họ vẫn không kém thuyết phục. Không kém xảo quyệt".



Ông ta dừng lại như để nhấn mạnh ý tiếp theo của mình. "Cô Neveu, trong một khoảng thời gian gần đây, ông cô đã muốn nói cho cô biết sự thật về gia đình cô".



Sophie sửng sốt: "Làm sao ông biết được điều đó?".



"Phương pháp của tôi là phi vật thể. Điều quan trọng cô cần nắm biết ngay bây giờ là thế này". Ông ta hít sâu. "Cái chết của mẹ cô, cha cô, bà cô và anh trai cô không phải là tai nạn".



Câu nói làm cảm xúc của Sophie quay cuồng. Cô mở miệng định nói nhưng không thể.



Langdon lắc đầu: "Ông đang nói gì vậy?".



"Robert, điều đó giải thích mọi thứ. Tất cả các mảnh chắp vừa khít. Lịch sử lặp lại. Giáo hội có tiền lệ sát nhân khi cần ỉm tài liệu Sangreal đi. Với việc Ngày Tận Thế có thể sắp đến, việc giết những người thân yêu của Đại Sư đã truyền đi một thông điệp rất rõ ràng. Hãy im lặng kẻo ông và Sophie sẽ là người tiếp theo".



"Đó là một tai nạn xe hơi", Sophie lắp bắp, cảm thấy nỗi đau thời thơ ấu dâng ngập lòng mình. "Một tai nạn!".



"Những truyện kể lúc đi ngủ để bảo vệ sự ngây thơ của cô", Teabing nói."Hãy lưu ý rằng chỉ hai thành viên trong gia đình là không bị đụng đến - Đại Sư của Tu viện Sion và đứa cháu gái duy nhất của ông ta - một bộ đôi hoàn hảo để Giáo hội nắm lấy nhằm kiểm soát hội kín này. Tôi chỉ có thể tưởng tượng sự khủng bố mà Giáo hội đã treo trên đầu ông cô suốt nhiều năm qua, đe doạ sẽ giết cô nếu ông ta dám công bố bí mật Sangreal, đe doạ kết thúc công việc mà họ đã bắt đầu, trừ phi Saunière dùng ảnh hưởng của mình ép Tu viện Sion xét lại lời nguyền xưa".



"Leigh", Langdon cãi, rõ ràng lúc này đã bực, "chắc chắn ông không có bằng chứng gì rằng Giáo hội liên quan đến những cái chết này, hoặc Giáo hội gây ảnh hướng để khiến Tu viện Sion họ quyết định giữ im lặng".



"Bằng chứng ư?", Teabing quặc lại. "Anh muốn bằng chứng rằng Tu viện Sion đã bị ảnh hưởng ư? Thiên niên kỷ mới đã đến nhưng thế giới vẫn chẳng biết gì! Điều đó không đủ là bằng chứng sao?".



Trong dư âm những lời của Teabing, Sophie nghe thấy một giọng khác đang nói. Sophie, ta phải nói với con sự thật về gia đình con. Cô nhận ra mình đang run rẩy. Liệu đây có phải là sự thật mà ông cô muốn nói với cô? Rằng gia đình cô đã bị sát hại? Cô thực sự đã biết gì về vụ tai nạn đã cướp đi cả gia đình cô? Chỉ là những chi tiết sơ sài. Cả những bài trên báo chí cũng mơ hồ.




"Không đúng!". Sự ám chỉ đó xúc phạm Aringarosa sâu sắc.



"Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng chủ trương hành động với thiện ý. Chúng tôi đang thu xếp hoàn trả lại những khoản đã nhận. Nó sẽ được chi trả làm năm lần".



"Ngài đang mua chuộc tôi đấy à?". Aringarosa hỏi. "Trả tiền cho tôi để tôi lặng lẽ ra đi? Khi mà Opus Dei là tiếng nói duy nhất còn lại của lý trí!".



Một trong số Hồng Y ngước nhìn: "Tôi xin lỗi, ngài vừa nói lý trí?".



Aringarosa ngả người qua mặt bàn, giọng sắc nhọn như một mũi tên: "Ngài có thật sự tự hỏi tại sao các tín đồ Thiên Chúa giáo bỏ nhà thờ không? Hãy nhìn xung quanh ngài, thưa Đức Hồng Y. Người ta đã đánh mất niềm kính trọng. Sự nghiêm ngặt của tín ngưỡng không còn nữa. Học thuyết trở thành một thứ hỗn độn. Sự kiêng khem, xưng tội, lễ thánh thể, lễ rửa tội, lễ chầu - hãy chọn đi - chọn bất kỳ sự kết hợp nào ngài ưng và bỏ qua những gì còn lại. Giáo hội đang đề ra cái kiểu dẫn dắt tâm linh gì vậy?".



"Những luật lệ ở thế kỉ III", vị Hồng Y thứ hai nói, "không thể ứng dụng cho những môn đệ hiện đại của Thiên Chúa.



Những luật lệ đó không có hiệu quả trong xã hội ngày nay".



"Ồ, dường như chúng lại đang có hiệu quả tại Opus Dei!".



"Giám mục Aringarosa", vị chánh thư ký nói, giọng dứt khoát, "vì sự kính trọng mối quan hệ giữa tổ chức của ngài với Đức Cựu Giáo hoàng, Đức Đương kim Giáo hoàng sẽ cho Opus Dei sáu tháng để tự nguyện tách ra khỏi Vatican. Tôi đề nghị ngài hãy liệt kê những ý kiến khác biệt của ngài với Tòa Thánh và tự thiết lập tổ chức Cơ đốc giáo cho chính mình".



"Tôi từ chối!", Aringarosa tuyên bố. "Và đích thân tôi sẽ nói điều đó với Giáo hoàng!".



"Tôi e rằng, Đức Giáo hoàng không cần gặp ngài nữa".



Aringarosa đứng dậy: "Ngài sẽ không dám huỷ bỏ một giáo phận được thiết lập bởi Đức Giáo hoàng tiền nhiệm!".



"Tôi rất tiếc", vị chánh thư ký nhìn không nao núng, "Chúa Trời ban cho và Chúa Trời cũng lấy đi".



Aringarosa lảo đảo rời khỏi cuộc gặp gỡ đó trong tâm trạng hoang mang và hoảng sợ. Trở lại New York, suốt bao ngày, ông cứ thao láo nhìn ra đường chân trời, vỡ mộng, lòng nặng trĩu nỗi buồn cho tương lai của Thiên Chúa giáo.



Chính vài tuần sau đó, Aringarosa nhận được cú điện thoại đã làm thay đổi tất cả. Người gọi đến nghe như giọng Pháp và xưng danh là Thầy Giáo - một tước hiệu phổ biến trong Giáo đoàn. Ông ta nói ông ta biết là Vatican dự định rút bỏ sự ủng hộ đối với Opus Dei.



Làm thế nào mà ông ta có thề biết được điều đó? Aringarosa tự hỏi. Ông đã hy vọng là chỉ một dúm người trung gian quyền lực của Vatican biết về chủ trương sắp huỷ bỏ Opus Dei. Rõ ràng tin đã lọt ra ngoài. Nói đến việc ngăn chặn lời đồn đại thì không có bất kỳ bức tường nào trên thế giới dễ thẩm thấu như những bức tường quanh thành phố Vatican.



"Tôi có tai mắt ở khắp nơi, thưa Giám mục", Thầy Giáo thì thầm. "Và với những tai mắt này tôi đã thu thập được một số thông tin. Với sự giúp đỡ của ngài, tôi có thể khám phá ra nơi ẩn giấu một thánh thể linh thiêng, mà điều đó sẽ mang đến cho ngài quyền lực rất lớn… đủ để bắt Vatican phải cúi đầu trước ngài. Một quyền lực đủ để cứu lấy Niềm tin". Ông ta dừng lại.



"Không chỉ cho Opus Dei mà còn cho tất cả chúng ta".



Chúa trời lấy đi… và Chúa trời lại ban cho. Aringarosa cảm thấy bừng lên một tia hy vọng huy hoàng. "Hãy nói cho tôi biết kế hoạch của ông".



***



Giám mục Aringarosa đã bất tỉnh khi những cánh cửa của bệnh viện St. Mary kẹt mở. Silas chệnh choạng lao vào, gần như mê sảng vì kiệt sức. Khuỵu gối xuống nền gạch, hắn gào lên cầu cứu. Mọi người trong khu tiếp tân há hốc miệng kinh ngạc trước cảnh gã bạch tạng gần như trần truồng bế một giáo sĩ đầy máu.



Người bác sĩ đã giúp Silas đưa vị Giám mục đang mê sảng vào phòng cấp cứu trông có vẻ bi quan khi xem mạch Aringarosa: "Ông ấy mất quá nhiều máu. Tôi không hy vọng lắm".



Mắt Aringarosa chớp chớp, và ông tỉnh lại một lúc, cái nhìn đăm đăm hướng về Silas: "Con ta…".



Tâm hồn Silas nổi sấm sét hối hận và cuồng giận: "Cha ơi, dù có phải mất cả cuộc đời, con cũng sẽ tìm ra kẻ đã lừa gạt chúng ta và con sẽ giết hắn".



Aringarosa lắc đầu, vẻ buồn bã khi người ta chuẩn bị đẩy xe đưa ông đi: "Silas… nếu con chưa học được gì từ cha, thì giờ xin con…hãy học lấy điều này". Ông cầm tay Silas và xiết chặt. "Tha thứ là món quà lớn nhất của Chúa".



" Nhưng Cha ơi…".



Aringarosa nhắm mắt lại: "Silas, con hãy cầu nguyện đi".



------------------------------------------------