Mật Mã Tây Tạng

Chương 115 : Họa phúc khó lường

Ngày đăng: 19:01 20/04/20


Một bóng đen khác ở bên trái cất tiếng: "Đám người đi Thượng Hải cũng công cốc rồi à?"



Bóng đen bên phải đáp: "Đúng vậy, bọn chúng rất cảnh giác, thân thủ và năng lực phản ứng cũng vượt xa ước đoán ban đầu của chúng tôi. Đám người này không hề đơn giản chút nào đâu!"



Người bên trái nói: "Các anh đánh giá người đàn bà đó quá thấp rồi. Lữ Cánh Nam, theo thông tin chúng tôi nhận được, cô ta là một giáo quan huấn luyện bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là người giỏi nhất của Trung Quốc nữa. Trong vòng ba tháng, cô ta có thể huấn luyện cho một người bình thường trở thành đặc công Trung Quốc." Y ngừng lại giây lát, rồi bổ sung: "Đặc công đẳng cấp cao nhất. Sao các anh không thử nghĩ đi, đám người đó đã được cô ta huấn luyện hai năm rồi, tất nhiên là không thể coi chúng như người thường được. Vậy nên mới nói, nếu chúng ta hợp tác sớm hơn một chút thì đã không để xảy ra lần sơ suất này rồi."



Người bên phải nói: "Chỉ hai bên chúng ta thôi thì vẫn chưa đủ, tôi còn muốn tìm cách liên hệ với thêm nhiều thế lực nữa, bên Nhật đã đồng ý gia nhập, phía Anh, Mỹ thì đợi đã lâu lắm rồi, giờ chỉ cần thuyết phục thêm mấy tổ chức lớn ở Đức và Ý. Còn nữa, chúng ta cần phải tìm ra được tay súng tối hôm qua nữa, hình như hắn chỉ muốn giết chết bọn chúng, điều này hoàn toàn không phù hợp với tôn chỉ của chúng ta. Người của tôi báo về, nói hắn là sát thủ chuyên nghiệp, tôi đang tính cách điều tra xem ai là kẻ đứng sau thuê hắn."



Người bên trái nói: "Được rồi, nếu hai tên trùm ở Ý và Mỹ đồng ý phái người đến đàm phán, nói không chừng chúng ta có thể liên kết được với nhau, không cần mạnh ai nấy làm nữa."



Thị trấn Tobemori ở nước Anh.



Merkin đi đi lại lại một cách bất an, không ngừng lẩm bẩm: "Ngu xuẩn quá, thực là ngu xuẩn quá…"



Soares cười cười nói: "Cần gì phải phàn nàn mãi thế, dù sao thì cũng là bọn chúng để lộ mình cơ mà, chỉ cần chúng ta không bị lộ là được rồi."



Merkin nói: "Anh không biết đấy, người của tôi nói, bọn chúng đã có đầu mối mới, chẳng mấy nữa sẽ có đột phá rất quan trọng, tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào bọn họ. Vậy mà đúng lúc ấy, anh nói xem, lại tự dưng xuất hiện một đám người như thế, thật không hiểu bọn này nghĩ cái gì nữa, sao lại để rò rỉ thông tin được cơ chứ. Xem ra tôi đánh giá năng lực của Lữ Cánh Nam quá cao rồi. Giờ thì cả mấy gia tộc lớn, cả mấy chục thế lực như ruồi nhặng ngửi thấy mùi cứt chó, bọn nào bọn nấy đều rục rà rục rịch. Tôi nghĩ, rất có thể cấp trên trong tổ chức cũng nhận được thông tin rồi, chuyện này… tới lúc đó không còn nằm trong sự khống chế của chúng ta nữa đâu."



Trên đường, Trác Mộc Cường Ba và Sean kể cho nhau nghe tình hình sau bận chia tay. Sean nói, sau đợt thám hiểm rừng rậm nhiệt đới ấy, anh ta bị chấn động tinh thần, về đến nhà cũng sa sút mất một thời gian. Khi đó không từ mà biệt cũng vì mình chẳng những không lo được cho Trương Lập, Nhạc Dương, ngược lại còn được một cô gái cứu thoát, lòng tự tôn của một nhà quý tộc Ăng lê khiến anh ta hết sức xấu hổ. Về sau, có mấy người bạn rủ đi du lịch khắp châu u một vòng, tâm trạng anh ta mới dần bình thường trở lại, lúc nào cũng luôn nhớ đến những người bạn đã cứu mình trong rừng sâu Nam Mỹ, nhưng không có cách nào mà liên lạc được. Anh ta còn gửi thông báo lên mạng, nhưng cũng không hề nhận được hồi âm gì.



Trác Mộc Cường Ba cũng kể hết toàn bộ những gì họ đã trải qua và việc họ đang thực hiện cho Sean nghe. Gã đã coi anh ta là người bạn đồng sinh cộng tử, một người bạn đã vượt ngàn dặm xa xôi đến giúp mình, một người bạn chân chính. Sean nghe mà trợn tròn mắt há hốc miệng ra, tựa như hoàn toàn không thể ngờ mấy người mình tình cờ gặp trong rừng già châu Mỹ lại có mục tiêu kinh người đến thế, lại gặp phải những chuyện nguy hiểm chết người đến thế, ngồi trên máy bay mà anh ta cứ xuýt xoa không ngớt. Nghe xong, anh ta nói: "Hương Ba La thì tôi biết, đó… đó không phải là tiên cảnh chốn nhân gian mà một nhà văn nào đó… tưởng tượng ra hay sao? Sao lại… sao lại…"



Trác Mộc Cường Ba nói: "Không, truyền thuyết về Hương Ba La kỳ thực đã có từ thời cổ đại ở Tây Tạng. Tuy không biết nó bắt đầu lưu truyền từ thời nào, nhưng nhiều người tin rằng nó có tồn tại, còn có vô số tín đồ dành cả đời mình để tìm kiếm vùng đất bí mật này nữa. Nhà văn ấy tôi cũng biết, tên là James Hilton, ông ta đi du lịch tới Tây Tạng, nghe được truyền thuyết này, rồi mới đem nó viết lại thành một bộ tiểu thuyết du ký."



Trương Lập giơ hai tay ôm lấy đầu, lẩm bẩm nói một mình: "Bạc Ba La, Shambhala, Hương Ba La, Shangri- la, không ngờ nó còn có nhiều tên như vậy, cái gì mà đại lục Atlantics, trung tâm của trái đất, tiên cảnh nhân gian, thánh địa của Phật giáo, Bản giáo, cùng lúc lại có nhiều thân phận như thế, nơi này đúng là một câu đố!"



Trở về Lhasa, Trác Mộc Cường Ba thấy giáo sư Phương Tân ngồi trên chiếc xe lăn điều khiển bằng điện tử, tay vịn có bắc ngang một tấm ván, bên trên đặt chiếc máy tính xách tay. Mái tóc bạc của giáo sư vẫn thế, chỉ có điều trên vầng trán đã thêm mấy nếp nhăn. Tuy rằng mới chỉ cách biệt có mấy tháng, nhưng trong mấy tháng này, Trác Mộc Cường Ba đã trải từ chấn động đến phẫn nộ, từ thất vọng đến tuyệt vọng, rồi lại sực tỉnh ngộ trở lại, cảm tưởng thật như hai cuộc đời hoàn toàn khác vậy. Chính là người thầy này và những anh em cùng chung sinh tử hoạn nạn đã kéo gã từ không gian tăm tối xám xịt kia trở về với cuộc sống. Giờ đây, gặp lại ông già tóc bạc mà mình tôn kính nhất, bao nhiêu lời chất chứa trong lòng Trác Mộc Cường Ba đều ứ lại nơi lồng ngực, chỉ biết ngây người ra nhìn giáo sư Phương Tân như nhìn một người cha. Giáo sư khẽ gạt chiếc cần điều khiển ở cạnh tay, đưa xe đẩy lại bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, nói: "Trở về rồi, hình như cậu gầy đi nhiều đấy."




Tất cả đều ngẩn người ra. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối. Giáo sư Phương Tân lại nói với Trác Mộc Cường Ba: "Nếu cậu cho rằng những thông tin lấy được trong địa cung Maya vẫn chưa đủ để chứng minh, tôi còn một chứng cứ trực tiếp hơn nữa!"



Trác Mộc Cường Ba nói: "Là chứng cứ gì vậy?"



Giáo sư Phương Tân đáp: "Chẳng phải cậu vẫn không hiểu tại sao Vương Hựu lại biết chúng ta đang đi tìm Hương Ba La 1 còn gì? Đáp án, chính là ở trên tấm gương đồng đó. Còn nhớ những ký hiệu Tạng cổ mà chúng ta không thể lý giải được ở mặt sau tấm gương không? Cậu có biết, ý nghĩa của những dòng ấy sau khi dịch ra là gì không? Đoạn ký hiệu ấy tuy rất dài, kỳ thực dịch ra lại chỉ có một câu, "Hương Ba La Mật Quang Bảo Giám". Chuyện này, tôi đã chứng thực với Vương Hựu rồi. Còn một điểm nữa tôi có thể nói với cậu, trên thế gian này, người có thể đọc được loại ký hiệu Tạng cổ này chỉ còn không quá ba người, mà một trong số đó, chính là Đức Nhân lão gia, cha cậu đấy."



Đến giờ Trác Mộc Cường Ba mới hoàn toàn tin phục, đồng thời cũng sực hiểu ra, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy những ký hiệu đó gã lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, trên tấm thanga màu đen, đoạn ký lục liên quan đến nghi thức người Qua Ba cổ sống chung với sói, chính là dùng loại ký hiệu thoạt nhìn tưởng giống tiếng Tạng cổ mà thực chất lại hoàn toàn khác này chép lại.



Cả Sean cũng không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau, kinh ngạc kêu lên: "Ồ, thần kỳ quá, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi. Thứ mọi người đã bỏ sót ở châu Mỹ, giờ lại trở về tay rồi."



Giáo sư Phương Tân nói: "Chính vì nguyên nhân này, chúng ta không thể không thỏa thuận với tay Vương Hựu đó, đành phải đáp ứng yêu cầu của anh ta thôi."



Thấy Trác Mộc Cường Ba ngây ra, giáo sư Phương Tân lại nói: "Nào, chắc là sớm lấy được "Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu" đó thôi, chúng ta tạm gác sang một bên đã, giờ thì xem đến số tài liệu các cậu gửi về nhé. Tuy vẫn chưa dịch lại, nhưng chỉ riêng bức hình này thôi đã cho chúng ta khá nhiều thông tin rồi. Cường Ba à, cậu nhìn thử tấm bản đồ này xem, nhìn thử xem có nhận thấy được điều gì không?"



Trác Mộc Cường Ba quan sát tấm bản đồ có ký hiệu của đảng Quốc xã ấy. Tuy không hiểu những địa danh chú thích trên đó, nhưng địa hình được vẽ lại khiến gã có cảm giác như đã từng gặp ở đâu. Hồi lâu, gã mới ngần ngừ nói: "Hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải, đây là…?"



Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Xem một tấm bản đồ khác này xem." Kế đó, ông liền điều khiển máy tính bật ra một tấm bản đồ khác đặt bên cạnh. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ra, kêu lên: "Ồ, bản đồ A Lý!"



Đặt hai tấm bản đồ cạnh nhau, đường nét giống đến kinh ngạc, Trác Mộc Cường Ba vừa nhìn đã nhận ra ngay tấm bản đồ của quân Đức chính là bản đồ khu vực A Lý, mạch núi mạch sông đều chuẩn xác đến kinh người.



--------------------------------



1 Shangri- la hay Hương Ba La đều là một.