Mật Mã Tây Tạng

Chương 129 : Tập hợp lại

Ngày đăng: 19:01 20/04/20


Trương Lập chỉ tay về phía Nhạc Dương, gật đầu cười khen: "Thông minh." Anh vén một vạt áo lên, nói: "Đây vốn là bộ đồ cấp cứu trên biển, được Đường Thọ cải tiến, đã trở thành trang phục cấp cứu khi bị rơi từ trên cao xuống. Chiếc áo này của tôi thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng dày đến tám milimet đấy, giữa hai lớp áo là những màng mỏng dạng tổ ong được cường hóa, chỗ ống tay áo này là bình khí nén, van đóng mở sử dụng kết cấu gần giống dây móc, có một cái vòng tròn để móc vào ngón giữa, chỉ cần giơ tay lên, cửa van sẽ tự động mở, toàn bộ quá trình bơm khí có thể hoàn thành trong năm giây. Sau khi bơm khí xong, áo sẽ hình thành nên hai túi khí, lớp bên ngoài là một hình cầu lớn, bêntrong là một hình cầu nhỏ hơn. Toàn thân người mặc áo được bao bọc trong hình cầu nhỏ này, nếu bên dưới có triền dốc cỏ, anh ta hoàn toàn có thể chịu được lực tác động do rơi từ độ cao ba trăm mét xuống. Nếu bên dưới là dòng nước hoặc bùn đất, thì dẫu có rơi từ độ cao nghìn mét xuống cũng không thành vấn đề." Trương Lập liếm môi, rồi nói tiếp: "Tôi có một suy nghĩ hơi táo bạo, đó là kết hợp thứ này với áo dơi, điều chỉnh lại một chút, sẽ không ảnh hưởng đến khả năng bay lượn trên không trung của chúng ta, tay trái móc vòng điều khiển, dây móc ở tay phải, như vậy thiết bị bảo hộ trên không của chúng ta có thể coi là hoàn hảo được rồi."



Nhạc Dương nói: "Nhét bình nén khí vào trong áo, chẳng phải là quá phiền phức hay sao, mà chỉ có thể dùng một lần, nếu cải tiến để có thể gấp đi gấp lại dùng nhiều lần như dù thì sao?"



Trương Lập nói: "Ý cậu là, gấp lại cho vào ba lô ấy hả? Cũng được!"



"Cái gì cũng được?" giọng Lữ Cánh Nam vang lên ngoài cửa.



"Giáo quan.""Giáo quan." Trương Lập và Nhạc Dương không hiểu có phải đã quen rồi hay là sao, vừa nghe thấy giọng Lữ Cánh Nam, liền lập tức đứng thẳng người lên theo phản xạ.



Lữ Cánh Nam và Ba Tang, Sean, Vương Hựu lần lượt đi vào, căn phòng lập tức trở nên hơi chật chội. Mọi người trò chuyện thêm một lúc, thì giáo sư Phương Tân xuất hiện trên màn hình máy tính: "Mọi người, làm ơn yên lặng một chút."



Căn phòng trở nên im phăng phắc, chỉ nghe giáo sư Phương Tân nói: "Lần này, tôi triệu tập mọi người tới đây là vì có một chuyện rất quan trọng, bản thân tôi không thể đưa ra quyết định được, nên muốn thương lượng với mọi người một chút." Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh khác, một ông già áo trắng, đeo kính hiện ra, phía sau là một đống chai lọ thí nghiệm. Giáo sư Phương Tân giới thiệu: "Đây là tiến sĩ Bác Truyền Hùng, một người bạn già của tôi, chuyên nghiên cứu ngành hóa học cơ sở."



Tiến sĩ Bác Truyền Hùng chào hỏi cả bọn, rồi lại nghe giáo sư Phương Tân tiếp tục nói: "Ở chỗ tôi, tình hình nghiên cứu tấm bản đồ kia vẫn chưa có tiến triển gì hơn. Vì chưa có đột phá gì, nên đang chú trọng cả vào tấm gương đồng. Sau khi nhận được chiếc gương, tôi đã lập tức liên lạc với một số chuyên gia, tiến hành phân tích âm thanh, ánh sáng, và bằng dòng điện, và đã thu được một chút hiệu quả. Mọi người xem thử, đây là bề mặt gương đồng dưới kính hiển vi điện tử."



Một hình ảnh được phóng to, chiếm cả toàn bộ màn hình máy tính, thoạt nhìn trông hơi giống như bề mặt tinh cầu chụp bằng máy ảnh đen trắng, có chỗ lại giống như núi lửa hình tròn trên mặt trăng, lại có chỗ xuất hiện các mạch núi chia tách. Trương Lập nói: "Đây là bề mặt tấm gương đồng sao?"



Giáo sư Phương Tân trong máy tính gật đầu: "Đúng vậy, đây là bề mặt tấm gương đồng đã được phóng to lên một trăm nghìn lần, gần như trơn nhẵn và trơn nhẵn là hai khái niệm cách nhau cũng khá xa đấy phải không?"



Trác Mộc Cường Ba liền lên tiếng: "Nói như vậy, cổ nhân vẫn sử dụng nguyên lý chiết xạ trong quang học để tạo thành hình ảnh rồi?"



Giáo sư Phương Tân nói: "Đúng thế, nếu trên tấm gương đồng này có ẩn chứa điều bí mật gì, thì cũng chỉ có thể bắt tay tìm kiếm theo hai cách. Thứ nhất, là thông qua hoa văn và văn tự trên đó, tìm kiếm thông tin ẩn giấu, nhưng chúng ta đã hết sức nỗ lực mà vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Văn tự cũng chỉ có mấy chữ đó, dường như khả năng có ý nghĩa ẩn chứa thật cũng không nhiều nhặn gì cho cam. Dù sao chúng ta cũng không chuyên nghiệp được như chuyên gia bên tôn giáo, đến họ còn không phát hiện ra nữa cơ mà. Vì vậy, chúng ta coi trọng việc tìm đầu mối theo cách thứ hai hơn, tức là theo hướng phản xạ tạo ra hình ảnh của tấm gương đồng. Có hai lý do khiến chúng tôi chọn cách thứ hai này làm hướng nghiên cứu chính. Thứ nhất, loại gương thấu quang này đã được sản xuất rất sớm từ thời Hán, công nghệ chế tác nó có lẽ đã tương đối thành thục. Trong thời kỳ Đại Đường và Thổ Phồn thông giao, người Tạng cổ hoàn toàn có khả năng nắm bắt được kỹ thuật này. Thứ hai, từ ý nghĩa quyển trục biểu đạt, có thể thấy rằng, Cổ Cách vương đã dựa theo tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu để điêu khắc ra một vật thể rất lớn, mà nguyên bản của tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu lại chỉ là một chiếc gương đồng nhỏ, sự khác biệt về kích cỡ như vậy, e rằng cũng chỉ có sự phản xạ và chiết xạ của tia sáng mới tạo ra được. Đồng thời, thông qua nghiên cứu quang học đã chứng minh được rằng, bề mặt tấm gương này đích thực đã được xử lý đặc biệt. Dưới kính hiển vi điện tử, bề mặt nó đã hiện ra những hoa văn lồi lõm có quy luật, chúng tôi lại dùng tia laser để quét bề mặt tiết diện của nó, phân tích bằng máy quang phổ màu, kết luận đều nghiêng về hướng nó là một tấm gương thấu quang, nhưng…"



Giáo sư Phương Tân nói tới đây, tấm gương thấu quang liền bắt đầu xoay chuyển trên màn hình máy tính, một chùm sáng đỏ chiếu lên mặt gương, góc độ giữa chùm sáng và mặt gương không ngừng thay đổi, mặt gương cũng không ngừng xoay chuyển; kế đó trên bức tường trắng dần dần có thay đổi, xuất hiện một hình bóng mờ mờ. Góc chiếu của ánh sáng thay đổi, cùng với sự xoay chuyển của tấm gương, hình trên tường dần rõ hơn đôi chút, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn chỉ là một cái bóng mờ tịt, rồi khi góc chiếu sáng và góc quay của mặt gương thay đổi, cái bóng mờ đang rõ dần lên lại từ từ biến mất. Cả bọn đang trố mắt ra nhìn, kêu "ồ" lên một tiếng. Hình ảnh trên máy tính đảo ngược trở lại, dừng ở chỗ bóngmờ kia rõ nét nhất. Giáo sư Phương Tân nói: "Chúng tôi đã thử tất cả các góc độ, chiếu xạ bằng các loại chùm sáng nhìn được và không nhìn được, đây là hình ảnh rõ nhất mà chúng tôi có cho đến thời điểm này. Còn khi dùng ánh sáng thường chiếu vào tấm gương này, mắt thường gần như không thể nhìn thấy hình bóng mờ nhạt kia. Đây cũng là nguyên nhân khiến khi mới có được tấm gương đồng, mọi người không tìm ra điều gì khác lạ."
Tiến sĩ Bác nói: "Đâu có, tôi còn chưa giúp được gì mà. Anh Phương à, bao nhiêu năm nay anh đã mấy lần vào Tây Tạng tìm chó, không ngờ lại tìm được một món bảo bối lớn đấy nhé."



Giáo sư Phương Tân cười: "Già rồi, lần này chỉ là giúp đám người trẻ tuổi đây làm công tác hậu cần thôi, thế giới xa xăm bí ẩn kia, giờ là của đám người trẻ tuổi ấy rồi."



Trương Lập và Nhạc Dương thì đã bắt đầu vây lấy đội trưởng Hồ Dương hỏi han đủ thứ: "Đội trưởng Hồ Dương, anh và pháp sư Á La đã đến Guatemala rồi à?"



"Ở Congo có phải cũng có nhiều bộ lạc ăn thịt người lắm không? Hai người có gặp họ không?"



"Linh kiện làm quả cầu thu hút ấy mua ở đâu thế?"



Đội trưởng râu xồm ung dung đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Chuyện này à, nói ra dài lắm…"



Đội trưởng Hồ Dương bắt đầu kể lại hành trình đi qua các nước trên thế giới của họ, làm Đường Mẫn nghe mà trợn tròn hết cả mắt lên, Trương Lập và Nhạc Dương thì ảo não vì không được tham gia vụ mua bán lần này.



Trác Mộc Cường Ba lại chỉ vào tấm bản đồ hỏi pháp sư Á La: "Pháp sư, thế còn cái này là chỉ gì vậy?" Chỗ gã chỉ tay vào, là một nhóm ký hiệu kỳ lạ ở ngoài rìa, chỉ do nét thẳng và nét ngang tổ hợp lại mà thành. Trên đầu là nét thẳng, kế đó là nét ngang, rồi lại là nét thẳng. Trên tấm bản đồ da sói giả cũng có những ký hiệu tương tự như vậy, duy chỉ có số lượng nét thẳng và nét ngang là có chút khác biệt mà thôi. Hình vẽ trên hai tấm bản đồ đều là hình chữ nhật, thoạt nhìn giống như ấn chương thời cổ đại vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL



Pháp sư Á La nói: "À, ký hiệu này có lẽ là tiêu ký để người xưa phân biệt thật giả, trong giáo có vị trí giả đã từng nhìn thấy hình vẽ gần giống vậy trong kinh văn, trước mắt vẫn đang tra tìm lại, tin rằng không lâu sau là sẽ có kết quả thôi."



Ngày hôm sau, tấm gương đồng đã được gửi về chỗ giáo sư Phương Tân. Pháp sư Á La nói: "Giáo sư, phiền ông làm cho tấm gương này chiếu ra hình ảnh trước đã."



Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: "Được." Tấm gương đồng liền được đặt lên một bệ bằng kim loại, trên bệ có hai cái vòng, vòng trong kẹp vào gương đồng, để chiếc gương có thể xoay ba trăm sáu mươi độ theo hướng trên dưới, vòng trong có thể xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ theo phương trái phải bên trong vòng ngoài, bệ kim loại đồng thời cũng di chuyển được từ trước ra sau, từ sau ra trước. Sau khi cắm điện, tấm gương đồng bắt đầu chầm chậm xoay, một chùm tia sáng đỏ từ góc tường bắn ra, phủ lên mặt gương, góc độ và phương vị không ngừng được chỉnh, một lát sau đã vào được vị trí tốt nhất, trên mặt tường liền xuất hiện một hình bóng mờ mờ màu đỏ nhạt.