Mật Mã Tây Tạng

Chương 157 : Hy vọng cuối cùng

Ngày đăng: 19:01 20/04/20




Cha ơi, nói như cha, tín ngưỡng tôn giáo là một chuyện chỉ có mặt tốt mà không có điểm xấu gì hay sao? Vậy còn Thánh chiến thì sao? Vì tín ngưỡng mà phát động chiến tranh cũng là chuyện tốt hay sao? Con đã gặp những người có tín ngưỡng, vì tín ngưỡng điên cuồng của mình mà họ có thể làm ra những chuyện người bình thường tuyệt đối không dám thực hiện."



"Cường Ba, con ta, rõ ràng nhận biết của con về tôn giáo mới chỉ ở bề ngoài, vẫn còn nông cạn lắm, ta không biết đây có phải một nguyên nhân khiến con chán ghét tôn giáo hay không. Tôn giáo chỉ là công cụ, bản thân nó chẳng có gì sai cả, chẳng có giáo lý nào dạy người ta tin theo tà ác cả, giống như con dao làm bếp vậy thôi, ở trong tay người đầu bếp, nó có thể làm ra những món ăn tuyệt diệu, còn trong tay lũ hung đồ, nó lại trở thành công cụ tạo ra máu tanh ghê rợn, nhưng bản thân con dao bếp ấy, nó tồn tại vì nhu cầu của con người. Còn những tín đồ mà con vừa nói đến, ta tin chắc rằng những sai lầm bọn họ phạm phải vì tín ngưỡng của mình cũng có những hạn chế nhất định, hạn chế này đến từ nỗi bất an ở sâu thẳm trong nội tâm họ. Trên thực tế, những người không hề có tín ngưỡng mới thực sự đáng sợ nhất. Sau rồi con sẽ hiểu, những kẻ giết người chỉ là để giết người, không hề có bất cứ nguyên nhân nào, bọn chúng trụy lạc, là bởi chúng đã mất đi chút nhân tính cuối cùng. Nếu một người đã mất đi tín ngưỡng, vậy thì, cuộc sống cũng không còn gì ước thúc với kẻ ấy nữa, y không còn gì để mà khiếp sợ, thậm chí có thể làm những chuyện còn đáng sợ hơn bản năng động vật gấp bội phần. Những kẻ như thế, không gì không dám làm, dù là chuyện tàn nhẫn tới đâu, đối với chúng cũng chẳng là gì cả."



"Không tôn giáo nào lại dạy con người ta phạm sai lầm, mà chỉ giúp những người mắc lỗi lầm giảm nhẹ đi cảm giác phạm tội trong lòng mà thôi."



"Con không có tín ngưỡng."



"Thật sao? Vậy thì ta hỏi con, lúc nói dối, con có cảm thấy áy náy hổ thẹn không?"



"Chuyện đó, đương nhiên rồi."



"Lúc con làm chuyện gì đó, liệu có suy nghĩ trước xem việc ấy liệu có thể làm được hay không?"



"Không."



"Vậy thì lúc con làm chuyện đó, con có tin rằng mình có thể thành công không?"



"Có."



"Lúc con làm chuyện đó, có tin chắc rằng chỉ cần mình nỗ lực và kiên trì, thì sẽ nhất định thành công hay không?"



"Con có."



"Con thật sự có chứ? Chắc chắn không?"


Nhạc Dương không cam tâm hỏi: "Tại sao... chúng ta... lại chẳng hề hay biết vậy?"



Pháp sư Á La vẫn nói với giọng bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng: "Ông ấy không muốn làm kinh động đến ai, đã tự mình cởi bỏ dây an toàn, lẳng lặng trẫm mình xuống nước, vì vậy mọi người mới không biết."



Hai người kinh ngạc nhất là Ba Tang và Sean. Họ là những người ngồi gần pháp sư Tháp Tây nhất, vậy mà không hề phát giác ra bất cứ điều gì. Ba Tang lấy làm nghi hoặc, thầm nhủ: "Tuy lão già ấy tuyệt thực sớm hơn những người khác một hai ngày, có điều hoàn toàn không hề có vẻ gì là sắp hết đời cả, mà lúc rời khỏi thuyền, mình cũng không hề phát giác ra. Chắc lão ta phải cao minh hơn cả pháp sư Á La mới đúng, thế nhưng, đây là biển ngầm trong lòng đất vừa tối tăm vừa lạnh giá, bên dưới lại có những sinh vật khổng lồ đáng sợ, rơi xuống đó thì chết là cái chắc rồi. Rốt cuộc là vì sao? Có thực là đã biết thọ hạn của mình đến rồi hay không? Thực không hiểu, không hiểu một chút nào cả."



Sean thì toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Không ngờ đám Mật tu giả này lại đáng sợ đến vậy, nếu trong bóng tối mình mà có động tác gì, chắc chắn là đã bị phát hiện ra rồi."



Trong bóng tối, tất cả lại chìm vào trạng thái trầm mặc, không có tiếng nức nở hay thở dài cảm khái, không có những tiếng khóc bi thương. Mọi người chỉ trầm mặc. Rất nhiều năm sau đó, Nhạc Dương đã hình dung đó là sự miễn dịch trước tử vong, anh viết trong hồi ký của mình: "Tôi cho rằng đó không phải vì pháp sư Tháp Tây không quá thân quen với chúng tôi, khi cái chết ngày ngày đều diễn ra bên cạnh ta, khi cái chết có thể giáng xuống đầu ta bất cứ lúc nào, con người sẽ trở nên chai cứng, hoặc giả, khi đối mặt với cái chết quá nhiều, ngược lại sẽ sinh ra một khả năng miễn dịch đối với cái chết..."



Sau một thoáng trầm mặc, Trác Mộc Cường Ba nói: "Được rồi, coi như pháp sư Tháp Tây đã đi trước một bước, vậy thì sao chứ, ít nhất chúng ta vẫn còn đang sống, chúng ta sẽ không thất bại đâu, tôi đảm bảo với mọi người đó!"



Nhạc Dương lấy hết dũng khí, dè dặt hỏi: "Cường... Cường Ba thiếu gia, tại sao? Tại sao... anh vẫn có thể kiên trì... điều gì khiến anh..."



Trác Mộc Cường Ba quả quyết nói: "Bởi vì tôi là Trác Mộc Cường Ba! Bởi vì tôi là Trác Mộc Cường Ba!" Gã lại bật lên tiếng gầm lúc ác đấu với sóng nước thủy triều dữ dội. Chỉ nghe trong bóng tối, đá núi dường như cũng chấn động, sóng biển ầm vang, âm thanh truyền đi xa thật xa, cả con sóng cơ hồ cũng bị đẩy tạt đi, cơ hồ như cả biển lớn mênh mang kia cũng chợt nảy lòng thoái nhượng.



"Con trai, đừng quên tên của mình!" Giọng nói ấm áp của giáo sư Phương Tân cũng đang dấy lên những con sóng cuồn cuộn trong lòng Trác Mộc Cường Ba. "Tôi không quên đâu, thầy giáo." Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ trong lòng.



Bóng đêm chìm trong yên tĩnh. Lời hứa của Trác Mộc Cường Ba chẳng hề có chút sức nặng nào, ít nhất gã cũng không có chứng cứ để người khác tin phục. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nghe gã nói vậy, mọi người đều cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang dấy lên, trái tim đã băng lạnh dần trở lại ấm áp. Đó rốt cuộc là cảm giác gì? Trương Lập, Nhạc Dương cho rằng đó là một sự tín nhiệm, còn Ba Tang, Sean lại nghĩ đó là tín ngưỡng, là sức mạnh tín ngưỡng trong lúc tuyệt vọng nhất đang chảy tràn trong giọng nói vang vang mạnh mẽ khiến con người ta nảy sinh hy vọng, nó truyền đến tận cõi sâu thẳm nhất trong linh hồn mỗi người, tro tàn sẽ bùng cháy lên, một đốm lửa có thể thiêu đốt cả cánh đồng, chỉ cần một đốm lửa đó thôi, là đã đủ chiếu hồng cả một bầu trời rồi.



Trong bóng tối, mọi người không còn chìm sâu vào tuyệt vọng nữa, mà cùng nín thở đợi chờ, sẽ có ánh sáng chăng? Cường Ba thiếu gia đã nói, sẽ có ánh sáng, vậy thì nhất định là sẽ có.