Mật Mã Tây Tạng
Chương 206 : Kẻ bắn lén
Ngày đăng: 19:02 20/04/20
Ngưu Nhị Oa chạy như điên trong rừng, trong lòng thầm hét vang: "Thật không ngờ, cơ hội cuối cùng đã tới rồi! Anh à, em có thể báo thù cho anh được rồi! Trác Mộc Cường Ba, lần này mày phải chết!" Từ nhỏ đến lớn, dù đánh nhau hay đi ăn trộm ăn cắp, lúc nào y cũng có anh trai ở bên, lang bạt kỳ hồ khắp chốn đó đây. Anh trai là chỗ dựa dẫm nửa đời của y, hai anh em luôn cùng quẩn quanh qua lại trên lằn ranh sinh tử, bởi thế, gã Trác Mộc Cường Ba đã sát hại anh trai y, nhất định phải chết! Còn chuyện anh em nhà y làm toàn việc phạm pháp, giết vô số người, Ngưu Nhị Oa hoàn toàn không để tâm đến, logic của y hết sức đơn giản, bọn y làm như vậy, chỉ là để sinh tồn. Chỉ cần vì sinh tồn, dù có làm những chuyện gì thì cũng đều hợp lý cả! Kẻ nào chặn đường y đều phải chết, kẻ nào kéo chân bọn y cũng đều phải chết, nhưng anh trai y thì không thể chết! Chỉ có anh trai y là không thể chết! Trác Mộc Cường Ba! Trác Mộc Cường Ba...
"Oa, đừng có nhanh vậy chứ, đừng có nhanh vậy chứ!" Trát Lỗ ôm chặt lấy một bên chân của Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng kêu toáng lên. Đối với người chưa từng tiếp xúc với dây móc, cảm giác đu người lao đi vun vút như thế tuyệt đối không chỉ là kích động, mà phải nói là khủng khiếp mới đúng. Bọn Trác Mộc Cường Ba lợi dụng hoàn cảnh trong rừng, lật cổ tay, vung dây móc ra, rồi tung mình đu lên như diễn viên đu bay trong đoàn xiếc đu từ cái đu này sang cái đu khác. Giờ đây họ đã quá quen thuộc với tính năng của loại thiết bị bắn dây móc này, chỉ khổ thân Trát Lỗ, vừa nhìn thấy phía trước sắp đập vào một thân cây to tướng, liền sợ đến hết hồn, không dám mở mắt ra, nói gì đến chỉ đường chỉ lối cho ai. Vậy mà trong lúc đu bay với tốc độ cao như thế, Nhạc Dương vẫn có thể nhận rõ được hướng xe chạy.
Nhạc Dương nhẹ nhàng hạ xuống đất, nói với những người phía sau: "Đến đây thì vết xe chia làm hai, chúng ta đi lối nào đây?"
Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng lần lượt hạ xuống, gã nói với Nhạc Dương: "Kiểm tra xem con đường nào có dấu vết của xe lớn và đa số kỵ binh đi qua." Kế đó, gã lại quay sang hỏi Trát Lỗ: "Hai con đường này thông tới đâu?" Trát Lỗ vẫn sợ đến nỗi chẳng dám thở mạnh, đang đần thối cả mặt ra.
Nhạc Dương cẩn thận kiểm tra lại một lượt, đoạn nói: "Lều của quốc vương đi phía trái."
"Đó, đó là đường đi Gia Quỳnh." Cuối cùng Trát Lỗ cũng định thần lại được.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Đại Địch ô và quốc vương của các người có bao giờ tách nhau ra không?"
"Không đâu, sự an toàn của đại vương ít nhất có một nửa là do Đại Địch ô phụ trách, tất cả đám binh lính hộ vệ cộng lại cũng không thể bằng một Đại Địch ô." Trát Lỗ khẳng định.
"Nhưng nếu bọn họ cố ý không ngồi trên xe lớn chở trướng của quốc vương, mà chuyển sang ngồi xe nhỏ... nhưng, hư mà thực, thực mà hư, cũng có khả năng họ không đổi xe..." Trương Lập nói.
Ba Tang nghe vậy liền bực tức gắt lên: "Nói vậy cũng nói làm gì!"
Nhạc Dương nói: "Vấn đề không phải ở đó, quan trọng là tại sao bọn họ lại đột nhiên rời khỏi Nhật Mã Ca Tùng gấp gáp thế? Lẽ nào có liên quan đến chúng ta? Nếu là như vậy, thì e rằng đây là trò của Quách Nhật Niệm Thanh. Lại quay lại với vấn đề cũ, tại sao y lại căm ghét chúng ta đến vậy? Rốt cuộc chúng ta đã làm gì chạm đến lợi ích của y đâu chứ?"
Lữ Cánh Nam nói với Trác Mộc Cường Ba: "Giờ không có thời gian nghĩ ngợi chuyện này đâu, rốt cuộc là đi hướng nào? Anh có quyết định được không? Chúng ta không thể chia nhau ra đuổi theo được đâu."
Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn sang phía pháp sư Á La, pháp sư Á La gật đầu nói: "Ừm, chúng ta chỉ đến mời Đại Địch ô của Yaca, nếu xung đột với quân đội của họ thì không ổn chút nào. Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì cứ gặp được Đại Địch ô trước, chắc là sẽ rõ ngọn ngành thôi."
Lữ Cánh Nam tuy không nghe thấy cũng không nhìn thấy, nhưng xúc giác của cơ thể vẫn còn y nguyên, hai chân cô đã cảm nhận được cái lạnh ngập đến đầu gối, biết mình đang ở trong nước hoặc đầm lầy, bèn hít sâu một hơi, cùng chìm xuống với pháp sư Á La, náu mình tránh khỏi sự tìm kiếm của Ngưu Nhị Oa.
Ở phía bên kia, uy lực của quả lựu đạn lóa cũng làm kinh động bọn Trác Mộc Cường Ba. Nhạc Dương nói: "Là lựu đạn lóa, giáo quan bị phát hiện rồi à?"
Nhạc Dương nói đoạn liền định lao ra, nhưng Ba Tang đã vươn tay kéo lại, bình tĩnh nói: "Xông ra cũng vô dụng thôi." Nhạc Dương ngẩn người ra nhìn Ba Tang, anh hiểu, ý của Ba Tang là, cả giáo quan và pháp sư Á La còn không đối phó được với tên ấy, mình đi cũng chỉ là tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng bảo anh tiếp tục đợi ở đây thì trong lòng càng thấy bứt rứt khó chịu.
Trương Lập cũng lên tiếng: "Giáo quan nói, kẻ địch chỉ có một tên, nếu hắn đang cùng lúc đối phó cô ấy và pháp sư, vậy thì chúng ta có thể di động, ít nhất cũng rời khỏi phạm vi giám sát của hắn được, Cường Ba thiếu gia, anh thấy..."
"Đợi đã..." Trác Mộc Cường Ba cũng biết, cần phải lập tức đưa ra phán đoán. Nếu kẻ địch vẫn đang giám thị bọn họ, vậy thì đây là cơ hội tốt nhất để hành động. Trong đầu gã thầm tính toán, tốc độ lan truyền của âm thanh là 340 m/s, sau khi sử dụng lựu đạn lóa, thông thường người ném ra phải chờ hai ba giây mới lao vào vòng chiến. Từ đó, Trác Mộc Cường Ba phán đoán thời gian âm thanh vang được tới đây và thời gian kẻ địch cùng pháp sư Á La, Lữ Cánh Nam chiến đấu.
"Hành động!"
Năm người họ lập tức di chuyển theo một hướng khác, nhưng Trát Lỗ đã chân tay mềm nhũn, vừa chạy mà lảo đảo như muốn ngã đến nơi.
Ngưu Nhị Oa đã trở lại vị trí phục kích, lập tức trông thấy phía trước có di động, liền không chút do dự nâng súng lên, nã ngay một phát vào người hành động chậm chạp nhất kia.
"Á!" Trát Lỗ đau đớn rống lên, viên đạn đã ghim vào vai trái anh ta, song hình như chưa xuyên qua. Trương Lập kêu lớn: "Trát Lỗ trúng đạn rồi!" Năm người vội vàng nằm phục xuống. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy dâng lên một tia sợ hãi đối với kẻ địch này. Cùng lúc đối phó với Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La, lẽ nào nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi ư? Vậy thì đối phương thực sự quá đáng sợ, hay chúng không chỉ có một tên thôi?
Pháp sư Á La không dám bỏ Lữ Cánh Nam lại, vì cô đang tạm thời mất cả thị lực lẫn thính lực, nếu gặp phải kẻ địch cầm súng thì đúng là hoàn toàn chẳng còn chút năng lực phòng ngự nào cả. Ông phải đợi Lữ Cánh Nam đỡ được phần nào, sau đó mới có thể chế phục tên kia. Nhưng thời gian không đợi người, vừa đỡ Lữ Cánh Nam vào chỗ ẩn nấp, liền nghe thấy tiếng súng vang lên. Pháp sư Á La thầm nhủ: "Bọn Cường Ba thiếu gia hành động sớm quá, không ổn, cần phải bảo vệ an toàn cho cậu ấy!" Ông ra lệnh cho Lữ Cánh Nam ẩn nấp tại chỗ, tự bảo vệ mình, kế đó, nhanh chóng lao vút ra ngoài.
Ngưu Nhị Oa chỉ bắn có một phát, tất cả kẻ địch đều đã nằm phục xuống. Trên khóe miệng y khẽ lộ ra một nụ cười, có độ khó thì mới kích thích chứ. Y dựa vào trí nhớ lần tìm vị trí của mấy người vừa nãy, lúc này, trong thiết bị gắn bên tai chợt vang lên tiếng động báo hiệu phía sau lưng y có vật thể đang di động. "Hừm? Lần này lại là gì nữa đây? Lợn rừng à?"