Mật Mã Tây Tạng
Chương 211 : Đường hẹp gặp nhau
Ngày đăng: 19:02 20/04/20
Trương Lập giật lùi về sau, đè lên cây cột chống lều, căn lều bạt đung đưa như muốn đổ. Bỗng thấy Lữ Cánh Nam chầm chậm đi tới, nhặt miếng thuốc nổ Cơn Lốc Đen dưới đất lên, nói với Nhạc Dương và Trương Lập: "Mặt phía sau có màng cảm ứng áp lực, một khi đã dính vào thì không thể lấy ra, các cậu quên rồi à?"
Nhạc Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu "hì hì" cười chữa thẹn. Lữ Cánh Nam tiện tay ném luôn miếng Cơn Lốc Đen đó cho Trương Lập, nói: "Thuốc nổ bị rút hết ra rồi, chỉ là đồ giả thôi."
Nhạc Dương đột nhiên kêu lên: "Chết, đừng để hắn chạy mất!" Vén cửa lều lên, bóng Ngưu Nhị Oa đã biến mất tự bao giờ.
Pháp sư Tháp Tây nói: "Thôi bỏ đi, nhân quả luân hồi, chuyện gì cũng phải tùy duyên, y quá chấp vào cừu hận, sợ rằng sống cũng chẳng thoải mái gì đâu."
Trương Lập nói: "Loại người này, lẽ ra phải chết từ lâu rồi mới đúng!"
Nhạc Dương nghe vậy liền châm chọc: "Sao vừa nãy anh không nổ súng đi?"
Trác Mộc Cường Ba khuyên can: "Đừng nói nữa, sắp xếp lại vũ khí đi, thu dọn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường cho sớm."
Pháp sư Tháp Tây nói: "Giờ trời đã tối, không thể nhận ra được những chỗ đánh dấu có mìn vừa nãy nữa, đêm nay e rằng phải ở lại đây mất rồi. Có điều, chỗ này khá gần bờ biển Sinh Mệnh, sớm mai xuất phát cũng không lỡ mấy thời gian đâu."
Trác Mộc Cường Ba nhìn theo hướng Ngưu Nhị Oa bỏ chạy, thở dài một tiếng: "Tôi vẫn không thể nào yên tâm được, chẳng may xảy ra chuyện gì..."
Trương Lập nói: "Yên tâm đi, Cường Ba thiếu gia, chúng ta vẫn còn hai ngày cơ mà, lộ trình có một ngày rưỡi, dù thế nào thì cũng kịp thôi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Đừng quên là còn Quách Nhật Niệm Thanh, y đã có thể thông báo cho người phía Yaca ngăn cản chúng ta, thì khi trở về, sợ rằng cũng không được bình yên như lúc khởi hành đâu."
Nhạc Dương nói: "Không, Cường Ba thiếu gia, anh quên rằng hắn ta là một kẻ rất giỏi dùng âm mưu, hắn phải giữ cho đôi tay mình trong sạch, ra tay ở Langbu chẳng phải sẽ làm hắn lộ tẩy hay sao? Vả lại, giờ chúng ta không giống như lúc đến đây nữa rồi, chúng ta đã có vũ khí!" Nói đoạn, anh giơ khẩu súng lên. Ba Tang cũng chợt thấy một cảm giác hưng phấn dâng trào, nhè nhẹ vuốt ve khẩu súng trên tay, lạnh lùng cất tiếng: "Chỉ sợ chúng không đến thôi!"
Lữ Cánh Nam cũng khuyên giải: "Quan tâm tắc loạn, đừng quá lo lắng, Mẫn Mẫn và đội trưởng Hồ Dương biết phải tự bảo vệ mình mà."
"Cũng chỉ có thể vậy thôi, sớm mai xuất phát!" Trác Mộc Cường Ba thở dài một tiếng, tự nơi đáy lòng vẫn lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, đành tự nhủ có lẽ mình đã quá lo lắng mất rồi.
Tây Mễ nói: "Mấy tên còn sống sót này đều là những kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, không chỉ quen thuộc với đường lối tác chiến của chúng ta, mà còn rất giỏi lợi dụng hoàn cảnh xung quanh nữa."
Max lại hỏi: "Giờ tính sao?"
Tây Mễ bình thản đáp: "Đợi, đợi chúng xuất hiện sơ hở, cả một đám người di chuyển trên bãi đất trống, chắc chắn sẽ có sơ xuất. Nhớ kỹ, lúc nào tao nổ súng thì mày cũng bắn luôn, mày phụ trách phía sau, tao phía trước, bắn hết một băng đạn thì lập tức triệt thoái. Khu rừng đước phía bên tay trái rất tối tăm ẩm thấp, bên dưới lại là khu đá ngầm, rất thích hợp để ẩn nấp. Từ chỗ đó ra bờ biển, chúng ta có thể lợi dụng đá ngầm và cây rừng yểm hộ, chắc chúng không dám mạo hiểm truy kích đâu. Chỉ cần tìm được con thuyền chúng dùng để tới đây, tao với mày có thể sang được bờ bên kia rồi."
Trương Lập thì thào: "Liệu chúng có nấp trên tháp canh không? Hình như tôi thấy có tia sáng lóe lên."
Nhạc Dương khẽ gắt gỏng: "Bé mồm thôi, bị phát hiện bây giờ. Chúng ta phải tìm chỗ nào che chắn mới được."
Trương Lập làu bàu: "Chỗ này là bãi đất rộng, lấy đâu ra chỗ nào che chắn?"
Lữ Cánh Nam nói: "Chúng không ở trên tháp canh đâu, đó là mục tiêu rất dễ khiến người khác chú ý, tuy đạt được hiệu quả giám sát rất tốt, nhưng đồng thời cũng dễ bị kẻ địch tấn công. Ánh sáng lóe lên đó có lẽ là một tấm gương, chắc chúng muốn dụ chúng ta lên đó. Nói không chừng, lên được nửa đường chúng ta đã bị tập kích rồi."
Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: "Chúng ở một trong các gian nhà kia, một nơi có thể vừa ngắm lên tháp canh, vừa giám sát được bãi đất trống này."
Nhạc Dương thắc mắc: "Anh Ba Tang, sao anh biết hay vậy?"
Ba Tang lạnh lùng đáp: "Cách làm của Nhện Xanh. Nhường chỗ kẻ địch dễ nghĩ đến nhất cho chúng, những binh sĩ này cũng trúng phải kế này nên mới mất mạng. Dùng xác chết kẻ thù để thu hút sự chú ý của kẻ thù khác, đây vốn là một điển hình trong giáo trình tác chiến của bộ đội đặc chủng." Càng lúc anh ta càng có thể khẳng định, "bạn cũ" của mình chắc chắn đang ở quanh đây.
Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời nhớ lại cảnh tượng lúc họ nhìn Thác Nhật từ phía bên ngoài. "Dịch chuyển sang bên phải, giữ nguyên đội hình, từ cửa sổ tiến vào dãy nhà bên phải kia. Qua chỗ đấy là rừng cây rồi. Ngoài nữa là bãi đá ngầm. Giờ trời sắp tối rồi, hoàn cảnh phía bên ấy có lợi cho chúng ta hơn!" Phán đoán của gã gần giống với Tây Mễ, đồng thời lại hỏi: "Pháp sư Tháp Tây, ngài không sao chứ?"
Pháp sư Tháp Tây đáp: "Tôi không sao, lúc di chuyển nhớ phải cẩn thận. Tuyệt đối không được nhô cao qua khỏi những xác chết này đâu đấy."