Mật Mã Tây Tạng
Chương 214 : Nhện Xanh đối đầu
Ngày đăng: 19:02 20/04/20
Ba Tang nói: "Tuy không phải toàn bộ, nhưng những điều mày đã làm, tao đều nhớ lại cả rồi! Mười tám năm trước, là mày đã lén bắt sói con ăn thịt, mới khiến cả bầy sói điên cuồng tấn công chúng ta! Sau đó, chính mày đã bán đứng đồng đội, nên mới nhục nhã sống sót được đến bây giờ. Chính mày đã dẫn bọn tao vào vòng vây của lũ sói, chính mày đã để lại dấu vết dẫn đường cho chúng nó, tất cả đều tại mày!"
Tây Mễ gầm lên một tiếng: "Nói nhảm!" Kế đó giọng nói bỗng trở nên uể oải, lẩm bẩm như đang tự giải thích: "Không phải như mày nghĩ! Bọn sói đó, tuyệt đối không tấn công chúng ta vì tao ăn thịt lũ sói non! Mười tám năm nay tao vẫn không ngừng tìm kiếm, nhất định là còn có nguyên nhân khác, bằng không, tao không thể nào sống sót được, cả mày cũng không thể!"
Ba Tang nói như chém đinh chặt sắt: "Tao mặc xác, từ khi sống sót ở núi tuyết trở về, tao đã quên rất nhiều, chỉ có một việc duy nhất là vẫn khắc ghi trong tâm khảm, chính là phải giết chết mày!"
Con mắt tam giác của Tây Mễ khẽ giật giật, cuối cùng thở hắt ra nói: "Được rồi! Cũng phải kết thúc thôi! Mày tưởng những năm qua tao sống tử tế lắm hả? Bọ Cạp, Báo Đốm, Sói Bắc Cực... dáng vẻ trước khi chết của chúng nó, đến giờ tao vẫn không thể nào quên được, ngày nào cũng sống trong ác mộng. Có thể chết trong tay mày, cũng coi như ăn nói được với lũ Nhện kia rồi."
Ba Tang đột nhiên gầm lên: "Cường Ba thiếu gia, hãy giao hắn cho tôi."
"Hắn là của anh đấy." Trác Mộc Cường Ba có thể nhìn thấy ngọn lửa phẫn hận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt Ba Tang, sau đó gã hướng ánh mắt lên bầu không phía sau lưng Tây Mễ. Bầu trời Thánh vực như đôi mắt đang nheo tít lại, một sắc lam thẫm kịt, đêm nay không thể nào đi được rồi.
Ba Tang giật lấy thanh đao Trương Lập vừa đoạt được của Tây Mễ, một thanh loan đao hình giọt nước của Nepal, ném xuống chân y: "Tao cho mày một cơ hội, cơ hội sống thêm lần nữa!"
Tây Mễ nhặt thanh đao lên, cười giễu cợt: "Giống như trước đây hả?"
"Tao cho phép này chết như một thành viên của Nhện Xanh!" Ba Tang gật đầu.
"Không sợ tao chạy mất à?"
"Nếu mày thật sự chạy được, thì cả đời này cứ làm một tên lính đào ngũ đi, mày không còn là người của Nhện Xanh nữa!"
"Chiến trường của chúng ta ở đâu đây?" Vết thẹo trên mặt Tây Mễ khẽ co giật, mấy lời vừa rồi của Ba Tang dường như khiến hắn bị sỉ nhục nặng nề.
Ánh mắt Ba Tang ném về phía dãy nhà, trong bóng đêm mịt mùng, trông tựa một món đồ tế lễ bằng đồng xanh thời cổ đại, cổ phác mà thần bí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ba Tang và Tây Mễ bắt đầu kiểm tra lại từng món đồ trên người mình, đồng thời quan sát các thứ của đối phương, cả một cái cúc áo, một sợi tơ mảnh cũng không bỏ qua. Lúc này, những người khác cũng đều đã tập trung lại, Lữ Cánh Nam hỏi: "Ba Tang, anh định làm gì?"
Ba Tang đáp: "Đây là phương thức quyết chiến sinh tử của Nhện Xanh, dùng đao chiến đấu, răng trả răng, máu trả máu. Lấy cánh cửa kia làm giới hạn, tôi và hắn mỗi người đi một phía vào dãy nhà hình chữ "U" kia, ngoài thanh đao trong tay, tất cả mọi thứ bên trong ấy đều có thể sử dụng làm vũ khí, bất kể là mai phục hay đánh lén, chỉ một người có thể sống sót trở ra khỏi đó."
"Đúng thế," Quách Nhật Niệm Thanh nói, "đúng là ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, có điều, theo ước định giữa chúng ta, khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc các vị tắt thở, ta sẽ chấp hành ước định ấy một cách nghiêm khắc. Hơn nữa, đàn tế cũng là nơi cao nhất ở Tước Mẫu này, ở đó cũng có thể nhìn thấy Cường Ba của các vị đã trở về hay chưa."
Đội trưởng Hồ Dương chau mày, xem ra, tình hình không được lạc quan như trong tưởng tượng của anh, chỉ nghe Quách Nhật Niệm Thanh lại nói tiếp: "Ta nghĩ, chắc bọn Trác Mộc Cường Ba đã bỏ rơi các vị rồi. Để đề phòng các vị bỏ trốn, chúng ta buộc phải có một số biện pháp phòng ngừa cần thiết. Mong các vị lượng thứ."
Đường Mẫn lắc mạnh đầu: "Không đâu! Cường Ba nhất định sẽ trở lại! Các người canh giữ nơi này nghiêm mật như vậy, chúng tôi làm sao chạy thoát được? Liệu có thể chạy đi đâu đây?"
Quách Nhật Niệm Thanh không giải thích gì thêm, vẫy tay một cái, đám quân lính liền bắt lấy Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương đưa lên đàn tế. Nhưng bản thân y vẫn chưa rời khỏi gian phòng, đợi bọn lính đưa hai người kia đi xa hẳn, trong bóng tối mới có người cất tiếng nói: "Binh sĩ chắc đã đến nơi rồi."
Quách Nhật Niệm Thanh nói với người trong góc khuất kia: "Ngươi chắc chắn bọn chúng đã đưa Qua Ba Đại Địch ô đến chứ?"
Ngữ khí người kia nghe chắc chắn mười mươi: "Đúng vậy, không biết chúng dùng cách gì mà thuyết phục được lão, hơn nữa lão còn giúp bọn chúng phá hoại rất nhiều cạm bẫy ta tốn nhiều năm tâm huyết mới bố trí ra được."
"Còn tên Ngưu Nhị Oa kia thì sao?"
"Chuyện này bị hỏng chính là do hắn, hắn có thù với tên Trác Mộc Cường Ba, lần này nếu không phải tại hắn một lòng muốn trả thù, chúng ta đã có thể thuận lợi kéo dài thời gian ngăn không cho chúng gặp Qua Ba Đại Địch ô rồi, cũng không đến nỗi bị lão già ấy hủy mất bao nhiêu cạm bẫy của ta."
"Được rồi, cuối cùng tên người Giáp Mễ đó thế nào hả?"
"Không biết, quá nửa là đã chết rồi."
"Ừm, vậy thì rất tốt, kế hoạch của ta vẫn không bị ảnh hưởng gì."
Người trong bóng tối kia mắng thầm: "Kế hoạch của ngươi đương nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng ta thì tiêu rồi!" Có điều, ngoài miệng y vẫn tỏ ra quan tâm hỏi: "Đám binh sĩ ấy, có ngăn cản được chúng không?"
Quách Nhật Niệm Thanh cười khẩy: "Yên tâm đi, đó là đội quân Ám Dạ do đích thân ta huấn luyện, dù chúng có vượt được biển Sinh Mệnh, hôm nay cũng không thể kịp trở về Tước Mẫu. Ừm, cũng đến giờ chuẩn bị hành hình rồi, bất cứ kẻ nào muốn đối đầu với ta, cũng đều không thể tha thứ được!" Gương mặt tươi cười của y bỗng trở nên nanh ác tàn độc lạ thường, biến đổi quá nhanh, khiến người trong bóng tối kia cũng không khỏi rùng mình kinh hãi.