Mật Mã Tây Tạng

Chương 6 : Bí mật cuốn nhật ký

Ngày đăng: 19:00 20/04/20


Hai ngày chết mất hai thành viên đội tuần tra,đây là chuyện hết sức ly kỳ,Mã Chiếm Hào tức khắc hạ lệnh trở về trạm kiểm lâm,tất cả đều phải đợi tới khi sự tình được làm rõ rồi tính sau.Mệnh lệnh vừa đưa xuống không lâu, đội tuần tra lại có thêm ba người nữa mất tích.



Bên bờ sống chết



Trong đường hầm dài bừng lên một ngọn lửa,tạo thành bức tường lửa dài tới mười mấy mét cản trở bước tiến của lũ chuột đồng,nhưng vẫn còn có vô số con liều chết xông qua biển lửa, song đều bị ngọn lửa còn dữ dội hơn gấp bội hất ngược trở lại, lăn lộn quằn quại trong biển lửa,cuối cùng hóa thành nhiên liệu cho ngọn lửa tiếp tục bốc cao, trở thành một phần của ngọn lửa. Nhưng những con chuột hăm he xông qua biển lửa vẫn không chịu bỏ cuộc,Hồ Dương chửi bới luôn mồm: "Con mẹ nó,không giết hết được,lũ lông xù chó chết! Xe đây,cho chúng mày biết ông lợi hại thế nào!" anh ta lấy trong ba lô của Kha Khắc ra một thứ bình diệt côn trùng,ném vào giữa đàn chuột bên kia biển lửa,kế đó giơ súng lên,bắn vào cái bình đó."Bùm" một tiếng, tiếp đó là tiếng "xì xì" vang lên không ngớt,khói mù lan tỏa ra bốn phía. Bọn chuột ngửi phải luồng khí đó,liền như gặp phải đại địch,lần lượt quay đầu bỏ chạy.Nhìn bọn chuột chạy đi, Hồ Dương mới ngồi bịch xuống đất,không buồn lau mồ hôi túa ra trên mặt,chỉ há miệng thở phì phà phì phò,lẩm bẩm nói:"Thì ra đúng là bọn chúng sợ cái này, giờ thì biết rồi, biết rồi."



Vừa ngồi được một chút,Hồ Dương đã lại nhảy bật lên, chộp lấy cổ áo Kha Khắc,lớn tiếng chất vấn:" Trác Mộc Cường Ba đâu? Trương Lập đâu? Hai người kia đâu rồi? Đâu rồi?"



Kha Khắc ngẩn người ra nhìn Hồ Dương, hồi lâu sau vẫn không trả lời được,rõ ràng là còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt.Chỉ thấy Hồ Dương bất an đi đi lại lại, đột nhiên bừng tỉnh thốt lên:" Hỏng bét! Nhất định là bọn họ theo đường cũ trở ra rồi.Bọn họ không có vuốt sắt và dùi chọc vào băng,cũng không biết đường mà thắt dây an toàn,làm sao mà qua được cầu băng chứ!" Anh ta nhìn qua biển lửa trước mắt và bầy chuột đã chạy đi xa tít,trong mắt đầy vẻ lo lắng bất an,cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói,"Đi, chúng ta quay lại xem thử,xem có cứu được bọn họ không?"



Kha Khắc mấp máy khoé miệng,nói như đang khóc "Ôi trời! Còn phải quay lại nữa à?"



Thân thể Trương Lập xoay chuyển trên mặt cầu nửa vòng, Trác Mộc Cường Ba không chụp được cánh tay anh ta, chỉ bắt được sợi dây an toàn khoác trên vai anh ta.Gã vốn định đứng vững trước rồi giữ Trương Lập lại, nhưng rồi chợt nhận ra mình đã ngửa về sau quá nhiều,thân thể cũng mất thăng bằng mà trượt sang phía bên kia cầu băng. Trác Mộc Cường Ba biết là không xong,vội nhân lúc thân thể mình vẫn còn đang nghiêng nghiêng,quấn dây thừng vào cổ tay, trong lúc cuống quýt cũng không quên nhắc nhở Trương Lập:" Giữ chặt dây thừng!"



Hai đầu sợi dây thừng bị kéo thẳng tưng.Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập mỗi người giữ chặt một đầu dây treo lơ lửng giữa không trung,đung đưa qua lại.Sợi dây vắt ngang qua giữa cây cầu băng,lúc sắp rơi xuống khỏi mặt cầu Trác Mộc Cường Ba đã buộc sợi dây bốn năm vòng quanh cổ tay,rồi lại quấn thêm bốn năm lượt vào bàn tay,lúc này đã nắm đuợc rất chặt,nhất thời cũng không dễ bị rơi xuống.Đưa mắt sang nhìn Trương Lập,thấy anh ta còn quấn chặt hơn cả gã,anh ta quấn sợi thừng vào hai cổ tay,sau đó lật ngược trở lại,thắt thành hình giông như cái còng số 8,bàn tay lại giữ chặt đầu dây,như vậy thì càng khó rơi xuống.



Thể trọng Trác Mộc Cường Ba hơi nặng hơn, nhưng trên lưng Trương Lập còn đeo môt bao đầy đinh sắt, sợi dây an toàn hệt như đang treo trên môt ròng rọc bằng băng. Lúc này chỉ cần một trong hai người giữ không chắc sợi dây,vậy thì người kia cũng sẽ ngã xuống theo, và đợi chờ họ ở dưới kia chính là dòng sông ngâm còn lạnh giá hơn cả băng tuyết nữa.



Gió lạnh thổi qua, Trương Lập ngẩng đầu lên nhìn cầu băng rồi nói:" Đây là dây thừng chống nước chuyên dụng để leo trèo trên đường băng đường kính 10,5 mi li mét,hồi tôi làm lính công trình đã sử dụng rồi,chắc cực kỳ, xem ra tạm thời chúng ta sẽ không rơi xuống đâu,chỉ là không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa. Chỉ tiếc là dây nhỏ quá,không thể bám vào mà trèo lên được."



Trác Mộc Cường Ba lúc này cũng đã tỉnh táo hẳn:" Bọn họ sao rồi? Anh có trông thấy họ không?"



" Bọn họ?" Trương Lập giật mình đáp:" Lúc đó tôi rât hoảng loạn,chỉ biết cắm đầu chạy theo anh thôi; nhưng mà tôi không nghe thấy tiếng thét của họ,hơn nữa,lúc tôi chạy vào lối rẽ đầu tiên,cảm giác lũ chuột đuổi phía sau đã giảm đi rât nhiều.Tôi đoán..."



"Ha! Tốt quá rồi,vậy bọn họ nhất định là đã chạy theo đường khác,đội trưởng Hồ xem ra rất có kinh nghiệm, chắc là bọn anh ta có thể đuổi đươc lũ chuột ấy đi cũng nên. Vậy thì, chúng ta cứ đợi bọn họ trở lại cứu là được rồi." Trác Mộc Cường Ba mỉm cười,nói ra những lời bất lực nhất từ khi gã ra đời cho đến giờ.Hai người còn lại rốt cuộc đã ra sao thì chẳng ai biết được,nhưng trước mặt tình hình bọn gã như vậy thì cũng chỉ có thể tự an ủi mình trước mà thôi.



Trương Lập cũng cười,anh ta ngẩng đầu lên nhìn cầu băng,có thể nhìn rõ bóng bọn chuôt đồng chạy sầm sập giữa các cầu băng,trụ băng,bọn chúng đang tụ tập lại môt cách hết sức trật tư.Thấy vậy anh lẩm bẩm tự giễu mình: "Thật hết cách,hai chúng ta bất luận là ai buông tay trước thì cũng cùng rơi xuống cả,muốn nói vài lời cuối cũng chẳng có ai truyền đạt được.



Trác Mộc Cường Ba gượng cười: " Nói ngốc nghếch cái gì vậy.Yên tâm đi,tôi từng mời thầy bói nổi tiếng toàn quốc tính số cho mình rồi,ông ta bảo trước năm mươi tuổi tôi là cát nhân thiên tướng,tôi không chết thì nhất định anh cũng không sao. Chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi là được rồi."



Trương Lập phì cười nói:" Rất xin lỗi,nhưng tôi cũng từng gặp Phật sống trong chùa,người ta bảo tôi là không nên đến gần băng tuyết quá,nếu không, hậu quả nghiêm trọng nhất là sẽ chết không toàn thây,giờ xem ra câu này đã ứng nghiệm rồi.Không biềt là vận đen của tôi kéo theo anh cùng đen đủi,hay là vận may của anh phù hộ tôi cũng được may mắn nữa,chỉ còn biết chờ xem mệnh ai tốt hơn thôi,Cường Ba thiếu gia ạ."



Trác Mộc Cường Ba trở nên nghiêm túc:" Thả lỏng một chút,sự việc không tệ như anh tưởng tượng đâu,chúng ta chỉ cần kiên trì tới cùng,thế nào cũng được cứu thôi."



Trương Lập áy náy nói:" Thực sự rất xin lỗi,xem ra lần này là do tôi làm liên lụy tới anh rồi.Tôi....tôi không thể thả lỏng được,đây đã là cực hạn đối với tôi rồi." Trương Lập nói dứt câu,hai hàm răng đã nghiến chặt kêu "kít kít ",rõ ràng là đã dùng đến chút sức lực cuối cùng rồi.



Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ,Trương Lập nói gì thì nói cũng từng được huấn luyện đặc biệt,sao có thể kém thế này. Lúc này,người Trương Lập đung đưa qua một cột ánh sáng,gã mới nhận ra máu đã nhuộm đỏ đôi tay quấn đầy băng vải của Trương Lập,từ nét mặt đau đớn của Trương Lập có thể nhận ra,từ nãy đến giờ anh đã rất khó khăn để chống lại cơn đau chỗ vết thương bị rách toạc ra kia.



Trác Mộc Cường Ba dùng tay trái gắng sức kéo cả người lên,quấn sợi dây thêm vài vòng vào tay phải,bắt đầu hít thở một cách bình tĩnh hơn rồi điềm đạm nói:" Còn chưa đến lúc buông lơi mạng sống đâu,anh là quân đặc chủng mà,kiên trì thêm nữa phút nữa thôi,nhất định phải kiên trì!"



Lúc Trương Lập đung đưa qua sát người gã,Trác Mộc Cường Ba đột nhiên tung chân đạp mạnh môt cú vào người anh ta, hai người đều văng ra theo hai hướng khác nhau. Khi hai người văng hết đà,lại bắt đầu văng lại về cùng một chỗ,Trác Mộc Cường Ba vươn tay ra,định chụp lấy Trương Lập,nhưng tiếc là khoảng cách lại quá xa,mà cả hai tay Trương Lập lại buộc thăt vào với nhau,chỉ có đầu mũi chân Trác Mộc Cường Ba giơ ra là chạm tới người Trương Lập,cánh tay thì căn bản không thể giữ anh ta lại. Nhưng sau cú đạp này,Trương Lập đã tới cực hạn của sức chịu đựng,những hạt mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng xuống trán,chảy qua má lại đã đóng thành băng,băng đóng trên mũi,dưới cằm,lại bị luồng khí trắng trong miệng phun ra làm tan chảy.



Trác Mộc Cường Ba không còn cách nào khác,nhưng gã vẫn không bỏ cuộc mà quyết định thử thêm lần nữa.Gã nói với Trương Lập:" Tôi chuẩn bị thử lại lần nữa,anh sẵn sàng chưa? Có đau thế nào cũng tuyệt đối đừng buông tay đấy!"



Trương Lâp nỗ lực giơ chân lên phối hợp với gã,Trác Mộc Cường Ba đá vào chân Trương Lập,hai ngươi lại văng ra môt lần nữa,rồi chập lại một chỗ.Lần này thì đúng là đau rách tim xé phổi,Trương Lập chỉ cảm giác như sợi thừng ăn sâu vào trong thịt,siết vào đốt xương,trước mặt tối sầm lại,trong bụng biết rõ đôi tay mình sắp trượt ra khỏi các vòng quấn. Đúng vào lúc đó,Trương Lập cảm thấy thân thể mình rung mạnh như bị thứ gì đó ôm chặt,kế đó cánh tay cũng giật thót môt cái,vòng dây thừng bên ngòai cũng giật thót một cái,vòng dây thừng bên ngoài đã bị một cánh tay to bè mạnh mẽ chộp lấy.



Trương Lập mở bừng mắt ra, chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba chuồi hai chân ra, kẹp chặt vào thắt lưng mình.Đôi tay to như hai con rồng uốn lượn của gã lần lượt giữ hai đầu sợi dây an toàn, giống như đang đánh đu bên dưới cầu băng,chỉ tiếc là trò đánh đu này không có bàn ngồi mà thôi.Trác Mộc Cường Ba dùng hết sức lực quấn thêm mấy vòng dây vào cổ tay trái để cố định cho chắc hơn,đồng thời nói với Trương Lập:" Nhanh lên,ôm chặt chân tôi,sắp giữ anh không nổi nữa rồi."



Trương Lập tức khắc buông đôi tay đã được giải phóng xuống,dùng nách kẹp chặt hai đùi Trác Mộc Cường Ba,hai người treo lơ lửng cố định ở đó trong một tư thế hết sức kỳ quái,nhưng tạm thời cũng không rơi xuống được.



Thời gian, mỗi một phút trôi qua sao mà chậm chạp,một người chịu đựng trọng lượng của cả hai người,Trác Mộc Cường Ba cũng cảm thấy vô cùng trầy trật,gã cảm giác như xương cốt toàn thân đều sắp rơi ra,cơ thịt trên ngươi cũng giống như sợi thừng gân bò xoắn chặt lại,chỉ cần môt sợi bị đứt,toàn bộ sẽ bung rời ra. Sơi dây thừng thít chặt vào cơ thịt,máu dường như sắp đông lại,hai cánh tay gã cũng tím bầm,Trác Mộc Cường Ba cảm nhận rất rõ rệt,biết rõ bàn tay đang dần dần mất đi cảm giác,bản thân gã cũng biết mình không kiên trì được lâu nữa,nhưng không cầm cự đến khi dùng hết phần sức lực cuối cùng, gã cũng quyết không bao giờ thỏa hiệp.



Trương Lập ngẩng đầu lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, gã vốn là một người đàn ông uy mãnh,nhìn từ góc độ này trông lại càng cao lớn bội phần, cơ bắp trên người còn hoàn mỹ hơn cả David,gần như là một vị Kim Cương hộ pháp trong chùa vậy.Thấy Trác Mộc Cường Ba ngập ngừng không nói gì, ánh mắt phiêu hốt bất định,Trương Lập liền hỏi:" Anh đang nghĩ gì vậy,Cường Ba thiếu gia?"



Trác Mộc Cường Ba cười gượng đáp:" Tôi đang nghĩ,không biết giờ này Mẫn Mẫn ra sao rồi, cũng may là cô ấy bị bệnh từ trước,không cùng chúng ta đi tới đây."



Trương Lập không nói gì,hồi lâu sau mới lên tiếng " So với Mẫn Mẫn,anh thấy có nên nghĩ về tình cảnh của chúng ta lúc này nhiều hơn môt chút không,Cường Ba thiếu gia."



Trác Mộc Cường Ba gắng sức nói:"Tôi sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng,yên tâm đi."



Trương Lập nhìn cánh tay đã biến màu của Trác Mộc Cường Ba,hiểu được như vậy có nghĩa là gì,đồng thời cũng biết nếu mình rơi xuống trước,Trác Mộc Cường Ba còn có thể kiên trì thêm được vài phút nữa,sau khi suy đi tính lại,cuối cùng anh cũng lên tiêng:" Buông tôi ra đi, Cường Ba thiếu gia! Anh còn tâm nguyện chưa hoàn thành mà, còn tôi thì chỉ có một nguyện vọng nhỏ bé,xin nhờ anh nói với mẹ tôi."



Trác Mộc Cường Ba phẫn nộ ngắt lời khẩn cầu của Trương Lập,cao giọng nói:"Câm miêng lại! Cấm anh không được nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ không buông anh ra đâu,trừ phi hai chúng ta cùng rơi xuống dưới đó. Là tôi đã đưa anh tới Khả Khả Tây Lý này,muốn về thì chúng ta cùng trở về,nếu không được thì đừng hòng ai trở về nữa,anh có tâm nguyện gì thì cứ giữ lại mà nói cho người khác đi,nói với tôi cũng vô ích thôi." Ánh măt gã kiên định cố chấp vô cùng,ngôn từ lại càng không để Trương Lập biện bác câu nào.



Trương Lập đã không còn ôm nhiều hy vọng nữa,tình hình bọn Hồ Dương thế nào còn chưa rõ,khả năng lớn nhất có thể chính là bọn họ cũng không giữ nổi mình.Còn trước mắt mạng anh ta và Trác Mộc Cường Ba đang treo lơ lửng trên môt sợi dây,bọn chuột đồng ăn thịt người kia thì đã tụ tâp lại,nguy hiểm ở ngay sát trán,trong lòng anh hiễu rõ hơn ai hết,nếu nói còn có người nào có thể đến kịp mà cứu bọn họ,đó tuyệt đối là một kỳ tích.Vì vậy đợi cứu viện,chẳng qua chỉ là những lời tự an ủi mình mà thôi,nhưng điều này,trong lòng Trác Mộc Cường Ba chắc hẳn cũng hiểu rõ như anh vậy.Đúng lúc đó,Trác Mộc Cường Ba bỗng cảm thây ánh sáng như ảm đạm đi, liền lẩm bẩm hỏi:"Sao vây? Trời đổi sắc à?



Trương Lập nở nụ cười bất lực,nói:" Bọn chúng đến rồi,Cường Ba thiếu gia.Tôi nghĩ,chắc bọn chúng ta cần chuẩn bị sẵn đấy."



Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn lên,gã trông thấy trên cầu băng bên trên, toàn bộ đều chi chít chì chịt những bàn chân nhỏ xíu,bọn chuột đồng kia tụ tâp lại,phủ kín toàn bộ bề mặt cầu băng,trông giống như một con thú khổng lồ đen tuyền với vô số xúc tu đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hai người bọn gã,cả một khúc xương cũng quyết không chừa lại.Trương Lập hỏi đã chuẩn bị hay chưa,chính là chỉ việc Trác Mộc Cường Ba bao giờ thì buông tay.Trác Mộc Cường Ba bật cười giễu cợt đáp: " Bất cứ lúc nào!" Giờ đây,Trác Mộc Cường Ba chỉ có hai lựa chọn,một là treo lơ lưng giữa không trung,bị lũ chuột coi như miếng lạp xưởng xơi sạch sẽ không còn lại chút gì,thứ hai là buông tay, rơi xuống dòng sông chảy ngầm cuồn cuộn kia, bị đông cứng thành xác khô; ngoài ra thì không còn lựa chọn thứ ba nào nữa.



Trương Lập biết rõ, thời khắc cuối cùng cũng sắp tới rồi,anh mỉm cười nói với Trác Mộc Cường Ba: "Thật vui vì có thể chết với Cường Ba thiếu gia.Được gặp anh trong khoảng thời gian cuối đời mình,tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, trước kia ở Tây Tạng,đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về thiếu gia,tôi cứ luôn băn khoăn, không biết đó là nhân vật anh hùng thế nào mà có thể để lại trên cao nguyên câu chuyện hay như sử thi đến thế, có thể khiến bao nhiêu người khâm phục như vậy. Nói thực lòng,lần đầu tiên nhìn thấy anh,tôi có cảm giác ngoài thân hình cao lớn ra, anh chẳng có điểm gì khác người bình thường cả,vì không thể so sánh anh với Cường Ba thiếu gia trong tưởng tượng, tôi còn thất vọng mất một khoảng thời gian.Thế nhưng,càng tiếp xúc với anh,tôi lại càng phát hiện ra nhiều ưu điểm,hôm nay,coi như tôi đã phục anh rồi,Cường Ba thiếu gia ạ.Nếu ông trời còn cho chúng ta một cơ hội sống sót,tôi nhất định sẽ đi theo anh,cho tới khi nào chết thì thôi."



Nước mắt long lanh lấp lánh trong đôi mắt người đàn ông cứng rắn như sắt thép này,Trương Lập cảm thấy lần này mình thật dũng cảm,một người đàn ông biểu thị sự khâm phục và sùng bái với một người đàn ông khác,việc ấy cần dũng khí còn lớn hơn cả tỏ ra dù chết cũng không khuất phục trước mặt kẻ thù.Máu nóng sôi trào sùng sục trong tim, thân thể nóng hầm hập hơn bao giờ hết,anh đã từng sống một cuộc đời bình lặng,nhưng giờ đây,đột nhiên anh đã tìm thấy ý nghĩa của đời mình,có lẽ,đây cũng chính là ý nghĩa khiến Trác Mộc Cường Ba thiếu gia muốn tìm con chiến ngao trong truyền thuyết kia.Chỉ tiếc một điều,vừa mới phát hiện ra ý nghĩa cuộc đời,Trương Lập đã phải đối mặt với điểm kết của đời mình,anh thật không biêt lúc này mình nên thấy thỏa mãn hay là bất cam nữa.



Thêm môt lúc dường như rất lâu nữa,Trương Lập cảm thấy thân thể mình vẫn treo lơ lửng trên không mà chưa rơi xuống.Anh liền không kìm đươc mà ngẩng đầu lên nhìn Trác Mộc Cường Ba,chỉ thấy pho tượng kim cương ấy vẫn đang nghiến chặt răng,gân xanh gồ ra từ cổ cho đến tận trên trán, gã đang kiên trì,dường như vẫn chưa có ý định buông tay,phía bên trên,bọn chuột đã tới nơi, có con bắt đầu gặm nhấm dây thừng,thậm chí có con còn táo gan bắt đầu bò dọc theo sợi dây thừng xuống nữa.



"Còn chờ gì nữa,Cường Ba thiếu gia?" Trương Lập hỏi.



Trác Mộc Cương Ba nghiến răng đáp:" Không biết,có lẽ là vẫn chưa cam tâm!" gã đã sắp dùng hết toàn bộ sức lực,lúc này cơ thịt toàn thân đều rung lên nhè nhẹ,gã khó nhọc ngoảnh đầu lại,nhìn một con chuột đồng sắp bò lên cánh tay mình,một người một thú cứ vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chòng chọc,gã gằn giọng nói," cứ như vây,bị bọn quái quỷ nhìn có vẻ yếu ớt này từ từ xơi hết,thật không cam tâm chút nào!"



Con chuột đồng phát hiện ra chỗ đặt chân này rất an toàn, liền chạy đi chạy lại dọc theo hai cánh tay Trác Mộc Cường Ba,đuôi chuột quẹt qua quẹt lại trên trán,chóp mũi,mắt gã. Trác Mộc Cường Ba phẫn nộ cùng cực,nhân lúc con vât chạy qua cổ áo mình,liền cúi gập đầu, ngậm cả con chuột nhỏ vào trong miệng, con quái vật bé con không kịp kêu tiếng nào đã bị cắn đứt cổ.Trác Mộc Cường Ba nhổ con chuột văng ra xa,rồi lè lưỡi thổi phì phì, nhổ cả môt đống lông chuột đen sì sì ra cùng nước bọt,ngoác miệng chửi:" Muốn thịt tao,thì phải đổi bằng mạng mày đã!" Nhưng đã có nhiều con chạy dọc theo dây thừng bò xuống,bọn chúng đã đói khát cả một mùa đông, không chuyện gì có thể ngăn cản bọn chúng tái nạp năng lương cả.



Trương Lâp thấy Trác Môc Cường Ba khó có thể đưa ra lựa chọn,bèn nói:" Thả tôi xuống trước đi Cường Ba thiếu gia,nếu không,mấy nghìn năm sau người ta nhìn thấy xác chúng ta đông cứng trong tư thế này,không biết sẽ nghĩ gì đâu đấy."



Trác Môc Cường Ba không ngờ trong tình cảnh này mà Trương Lâp vẫn còn tâm tư đùa cợt,bèn cười cười đáp:" Nghìn năm sau khi người ta phát hiện ra xác chúng ta,sẽ nhất định nhận định rằng trong quần thể người nguyên thủy ở Khả Khả Tây Lý rất thịnh hành tình trạng đồng tính luyến ái chứ còn gì nữa."



Trương Lập cũng bật cười phá lên,nhưng chỉ cười khan hai tiếng rồi ngưng lại. Nụ cười cũng dần tắt trên gương mặt Trác Môc Cương Ba,cuối cùng gã đành chán nản nói:" Được rồi,chuẩn bị xong chưa? Cười một tiếng đi,đừng để người đời sau nhìn thấy vẻ đau khổ của chúng ta."



Trương Lập miễn cưỡng nhếch mép,bỗng nhiên nghe "xì" môt tiêng,phảng phất như có một lượng khí ga lớn đang thoát ra ngoài,bọn chuột đồng đang điên loạn kia đột nhiên trở nên hốt hoảng ngẩn ngơ,quay đầu bỏ chạy tán loạn,vô số con còn bị đồng bọn chen chúc bật ra khỏi cầu băng, rơi xuống địa ngục không đáy bên dưới. Bọn chuột trên cầu tản đi,ánh mặt trời lại chiếu xuống.Trương Lập không dám tin rằng kỳ tích như vậy lại xảy ra,cứ lẩm nhẩm nói:" Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi vậy?"



Chỉ nghe môt giọng nói thô lỗ quát ầm ĩ:" Con mẹ nó,Trác Mộc Cường Ba,anh phải kiên trì cho tôi,buông tay là toi đời đấy," không ngờ lúc này lại thấy thân thiết tới nhường ấy.



Hô Dương đứng bên cầu liếc nhìn, lập tức hiểu đượcc tình hình bọn Trác Mộc Cường Ba,anh ta hét lớn:" Cố ba phút nữa,ít nhất cũng phải cố được ba phút đấy nhé!" dứt lời lập tức lấy thiết bị an tòan trong ba lô ra sắp xếp,Kha Khắc đưng bên trợ thủ,hai người cố định xong đinh sắt vơi tốc độ nhanh nhất,sau đó Hồ Dương lấy ra một khẩu súng,bắn mấy chiếc dùi có vòng móc vào một chiếc xà băng vắt ngang qua,giữa các mũi dùi ấy đều có ròng rọc sẵn,chẳng mấy chốc,một hệ thống ròng rọc gồm bốn ròng rọc tĩnh, bốn ròng rọc động đã hình thành,dây an tòan buộc vào một chiêc khóa hình chữ "D" buông xuống.Kha Khăc lo lắng nói:" Làm vậy rất nguy hiểm,lúc Trương Lâp chụp lấy khóa rất có khả năng bị rơi xuống."



Hồ Dương lắc đầu:" Không kịp đâu,Trác Mộc Cường Ba đã không chịu nổi nữa rồi." Anh ta ngắm chuẩn vị trí,rồi hét lớn:" Cắn chặt dây thừng,Trác Mộc Cường Ba! Anh cố lên! Cắn chặt vào!"



Kha Khắc nhanh chóng đưa một sợi dây có buộc đai an toàn xuống,Trương Lập lồng hai tay và cả nửa thân trên vào trong đai an toàn,tách ra khỏi Trác Mộc Cường Ba.Trác Mộc Cường Ba vốn đang cắn chặt sợi dây,sắp được kéo lên,gã bỗng nhiên dùng tay giữ chặt lấy dây thừng,đoạn hét lớn:" Đợi chút! Thả tôi xuống,thả xuống,từ từ....từ từ thôi."



Thoát Chêt



Hồ Dương cao giọng gắt gỏng:" Trác Mộc Cường Ba,anh làm trò mẹ gì vậy? Còn giữ được không đấy?" Trác Mộc Cường Ba không để ý anh ta,một tay giữ sợi dây,môt tay vươn lấy thứ gì đó bên dưới cầu băng,rồi mới ra hiệu cho Hồ Dương kéo mình lên.



Cho tới khi cả hai đều an toàn trở lại mặt đất,Hồ Dương mới thở phào một tiếng.



Cả hai vừa chạm đất,Kha Khắc và Hồ Dương lập tức tiến hành cấp cứu,Trương Lập chỉ bị rách tét bàn tay ra,băng bó cầm máu đơn giản là được,nhưng Trác Mộc Cường Ba thì nghiêm trọng hơn rất nhiều,hai cánh tay gã bị dây thừng thít chặt quá lâu,rất nhiều chỗ mạch máu bị ứ đọng,Hồ Dương phải bôi thuốc hoạt huyết cho gã,thế nhưng trong hai ngươi thì tinh thần Trác Mộc Cường Ba vẫn tốt hơn rất nhiều.Gã giơ thứ vừa lấy được ở vách băng cho mọi người xem,trong tay gã là môt đống tinh thể màu phấn hồng ánh tím,nhưng không ai biêt đó là cái gì,chỉ có Hồ Dương nói là hình như đã thấy ở đâu,may ra chắc lão Tiêu biết được.Cả ba người đều cho rằng Trác Mộc Cường Ba vì thứ này mà đòi xuống trở lại,quả thực là chẳng đáng chút nào,song gã thì không hề nghĩ vậy,gã tự có cách nghĩ riêng của mình.Trác Mộc Cường Ba cất đống tinh thể ấy vào túi trước ngực,để mặc Hồ Dương giúp mình xử lý đôi tay bị thương,miệng vẫn hỏi:" Anh dùng cách gì đuổi bọn chúng đi được vậy?"



Hồ Dương liếc mắt nhìn chiếc bình giống bình thuốc sát trùng dưới đất,giải thích:" Là môt loại khí,nó có thể khiến lũ chuột đồng cảm thấy hoảng sợ,nhưng không giết được chúng."



Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn quanh, bọn quái vật nhỏ vẫn chưa chịu lui,mà chỉ lánh xa xa,nhìn chăm chăm vào bốn người bọn họ với ánh mắt tham lam thèm muốn.Gã cũng đưa mắt nhìn chiếc bình,rôi thử hít mạnh một hơi,nhưng không ngửi thấy mùi gì đặc biệt cả.



Hồ Dương nói:" Không cần ngửi đâu,mũi của chúng ta không thể ngửi được thứ mùi này."




Tây Mễ tức đến bủn rủn cả người, mấy thằng ngu không có óc này, không dưng mất mạng thì không nói làm gì, còn phá hoại toàn bộ kế hoạch của y ở Khả Khả Tây Lý này nữa, nhưng trước mắt y cũng chẳng có tâm tư đâu để mắt đến Ngưu Nhị Oa, vấn đề còn thực tế hơn gấp bội đang bày ra ngay trước mắt y. Không ngờ, Merkin nghe Ngưu Nhị Oa kể xong, đột nhiên nôn nóng đòi đi trước, hắn bước tới vỗ vai Ngưu Nhị Oa, an ủi: "Có cơ hội mà, chú mày nhất định có cơ hội báo thù đấy, khà khà." Kế đó, hắn lấy ra một tấm danh thiếp, nói: "Tôi phải đi gặp một người bạn cũ gấp, ở đây có cách thức liên lạc sau." Cuối cùng y lấy ra hai cọc nhân dân tệ to như cục gạch, ngần ngừ một chút rồi nói, "đây là hai trăm nghìn, coi như...phí tư vấn của các anh đi. Các anh cứ nghĩ cho kỹ. Gặp lại..."



Nói xong, y lùi lại mấy bước, rồi vừa thảo luận gì đó với Soares vừa đi ra khỏi hang, bốn tên thủ hạ vũ trang tận răng cũng lục tục kéo ra theo. Đám người trong hang đều tham lam nhìn chằm chằm hai cục tiền kia, rồi nhất thời ánh mắt tập trung cả vào người Tây Mễ. Tây Mễ nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp in số điện thoại của đại sứ quán nhiều nước kia mà ngây người ngỡ ngàng.



Merkin rảo bước ra ngoài hang động, nói bằng tiếng Pháp: "Tôi còn tưởng hắn chết ở Khả Khả Tây Lý rồi cơ, không ngờ lại cùng đi với bọn đội khảo sát." Soares nói: "Hắn tới đây làm gì?"



Merkin nói: "Tôi làm sao biết được, có lẽ là đến lần tìm đầu mối gì đó, chính tôi cũng không biết hắn đã nắm được những gì rồi nữa, nhưng xem cái vẻ chắc chắn tự tin của hắn, nhất định là đã thăm dò được không ít chuyện rồi. Phải rồi, không ngờ ở Khả Khả Tây Lý lại có thứ động băng kỳ quái như vậy, Ngưu Nhị Oa nói bọn chuột đồng kia bị một thứ khí gì đó đuổi chạy tung tóe, anh thấy thế nào?"



Soares cười khục khặc nói: "Hừ, chuột bạch thí nghiệm trước khi chết sẽ tiết ra một thứ tín hiệu nguy hiểm tổng hợp từ nhiều loại vật chất, trước mắt đã tìm ra được là bao gồm các chất dễ phát tán như uric, hormone, adrenalin của chuột, phân tử gamma, nếu là tôi thì đã có thể khiến lũ chuột khắc phục nỗi sợ với lại khí kia, bọn người đó nhất định không ai thoát nổi."



Bên vách đá, tiếng động cơ nổ ầm ầm, từ bên dưới lao vút lên một chiếc trực thăng. Merkin ngồi trên máy bay lẩm bẩm nói: "Nhanh lên, nhân lúc bão tuyết còn chưa thành hình mau mau rời khỏi nơi này. Khí hậu ở cái chỗ quỷ quái này thật khắc nghiệt."



Merkin đeo kính đen lên, nhìn uy nghiêm như một sĩ quan quân đội, chỉ thấy y vừa rút điếu thuốc ra, một tên thủ hạ phía sau đã lập tức châm lửa để lấy lòng. Y rít một hơi thuốc, ngẩng đầu lẩm bẩm nói: "Hy vọng hắn vẫn còn ở đội khảo sát, trở về Lhasa rồi thì muốn tìm cũng không dễ nữa."



Một tên vũ trang phía sau đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ông chủ, quân số chúng ta đã đủ rồi, tại sao còn phải tìm đám tôm tép kia làm gì?"



Merkin cười gằn: "Làm việc gì cũng cần gọn gàng sạch sẽ, tốt nhất cứ phải tìm mấy kẻ chết thay đã, dù chuyện bại lộ thì cũng không đến nỗi có người nghi ngờ chúng ta, hiểu chưa." Lần này y lại đổi sang dùng tiếng Anh.



"Nhưng mà, bọn chúng liệu có đồng ý không?" Merkin cầm gạt tàn thuốc, tên kia lập tức khum tay lại, miệng hỏi.



Merkin gẩy gẩy tàn thuốc, giải thích: "Sẽ đồng ý thôi. Có một nhân vật vĩ đại từng nói: "Nếu có 30% lợi nhuận, người ta sẽ trở nên sôi nổi, nếu có 50%, người ta sẽ dốc hết sức lực, nếu là 100%, người ta sẽ giẫm đạp lên cả pháp luật. Còn nếu là 300%, người ta sẽ dám liều cả tính mạng, thậm chí là lên cả giá treo cổ. Chim chết vì miếng, người...nhất định sẽ chết vì tiền."



Tên kia liền nói: "Vậy thì, đơn giá ngài đưa ra cho chúng là..."



Merkin đắc ý nói: "Không vốn, vạn lời." Y lại dùng tiếng Pháp nói với Soares bên cạnh: "Tôi nói có đúng không? Ông Soares?"



Soares cười khan hai tiếng, tựa như tiếng khóc lúc nửa đêm của ma nữ bị thắt cổ chết, một con lửng mỏ nhọn lông xù xì thò đầu ra ngoài cổ áo y, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.



Ba người bọn Trác Mộc Cường Ba vừa tới trạm bảo hộ tự nhiên Cách Nhĩ Mộc đã khẩn cấp gọi điện tới Lhasa, sau đó lên một chiếc xe khác tới thành phố Cách Nhĩ Mộc. Vừa tới được thành phố thì trời bắt đầu đổ tuyết, tuyết lớn kèm theo gió làm Trác Mộc Cường Ba nhớ đến chiếc xe Kiêu Long bị mất ở Khả Khả Tây Lý, gã và Trương Lập bèn thương lượng, quyết định ngồi xe lửa về Lhasa. Lên xe lửa ở Cách Nhĩ Mộc vốn rất khó mua được vé giường nằm, nhưng Trác Mộc Cường Ba chỉ gọi vài cú điện thoại, chiều hôm đó bọn họ đã nằm thoải mái xuống miền Nam. Nếu không phải chuyến tàu chạy thẳng này chậm mất mười hai tiếng vì yếu tố khách quan, thì bọn họ còn phải đợi tới sáng hôm sau mới có tàu xuống miền Nam.



Đây là một chuyến tàu du lịch điển hình, loa trên tàu không ngừng tuyên truyền thông tin liên quan tới danh lam thắng cảnh ở cao nguyên, nghe đài phát thanh, bọn họ được biết về mười tám đầu xe lửa lần đầu tiên vận hành trên tuyến đường sắt Thanh Tạng, mỗi đầu xe có mười sáu toa, tám toa giường cứng, bốn toa ghế cứng, hai toa giường mềm, một toa ăn và một toa phát điện. Từ khi đườn sắt Thanh Tạng được xây dựng, đây là lần đầu tiên Trác Mộc Cường Ba ngồi xe lửa đi tuyến này. Giờ đây bọn họ có thời gian để yên tâm thưởng thức cảnh sắc dọc đường, xe lửa đi qua Cách Nhĩ Mộc, tiến vào vùng núi Côn Luân không dấu chân người, hai bên đều bị tuyết phủ lấp, các dãy núi hình dạng kỳ dị nhấp nhô sừng sững như những người khổng lồ bằng sắt thép giữa trời đầy gió tuyết. Không lâu sau đoàn tàu đã tiến vào dãy Côn Luân trải dài không dứt, xe lửa bắt đầu chầm chậm leo lên dốc, phát thanh viên trong toa nhẹ nhàng giải thích: "Ở bờ Bắc sông Côn Luân, bên cạnh đường quốc lộ Thanh tạng có một dòng suối bốn mùa không đóng băng phun từ lòng đất lên, không bao giờ cạn kiệt, goi là Suối Thần Côn Luân, tương truyền Tây Vương Mẫu phối chế ra quỳnh tương ngọc dịch cũng là dùng thứ nước này..."



Ba người đắm mình vào phong cảnh dọc đường và lời giảng giải trên loa. Đường Mẫn lấy làm ảo não, sớm biết có con đường này, có nói gì cô cũng quyết không đi xuyên ngang Khả Khả Tây Lý như thế.



Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ở chung một phòng, Trương Lập ở bên cạnh, chưa tới giờ ngủ thì cả ba đều ở chung một phòng. Trên đường tới Cách Nhĩ Mộc, Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập đã kể lại tỉ mỉ những chuyện gặp phải ở Khả Khả Tây Lý cho Đường Mẫn nghe, chỉ có đoạn về lũ chuột đồng là Trác Mộc Cường Ba bỏ qua, gã thực sự không muốn Đường Mẫn lo lắng rồi lại ngủ không ngon. Đường Mẫn vô cùng ngưỡng mộ cuộc mạo hiểm của hai người, cũng lấy làm thất vọng vì không được cùng tham gia. Lúc này, bọn họ lại đang bàn luận xem cuốn nhật ký kia có thể ở nơi nào, có thể khẳng định, suy đoán của Đường Mẫn là mười phần chính xác, cuốn nhật ký của Đường Thọ tình cờ đã rơi vào tay đội tuần tra, và năm người trong đội hoặc chết hoặc mất tích, đều có liên quan trực tiếp tới cuốn nhật ký đó.



Trương Lập phân tích: "Quá rõ ràng, nội dung ghi chép trong cuốn nhật ký kia rất dễ khiến người ta động lòng, ít nhất cũng là thứ khiến người ta có thể tàn sát lẫn nhau."



Đường Mẫn nói: "Nhưng trong đó là nhật ký lữ hành của anh trai tôi mà."



Trác Mộc Cường Ba nói: "Rốt cuộc em đã xem kỹ cuốn nhật ký đó lần nào chưa?"



Đường Mẫn lắc đầu nói: "Không có, em toàn là nghe anh trai đọc lại những câu chuyện trong đó thôi, tự mình xem không hay bằng nghe anh ấy kể mà."



Trương Lập đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba ra hiệu, rồi đứng dậy nói: "Vậy thì đúng rồi, cuốn nhật ký của anh trai cô đều là ghi chép về những chuyến thám hiểm của anh ấy, bên trong hẳn là có viết về rất nhiều nơi người khác không thể đến được, nói không chừng còn có cả mộ cổ, cung điện ngầm gì đó, biết đâu còn cả rất nhiều vàng bạc châu báu nữa cũng nên!"



Đường Mẫn nói: "Anh trai tôi chưa kể câu chuyện nào như thế cả. Với lại, bảo bối là cái gì chứ, làm gì có chuyện dễ bị người ta phát hiện như thế."



Trác Mộc Cường Ba cười cười: "Không cần tranh cãi nữa, không xem được cuốn nhật ký đó, chúng ta chỉ là tạm thời đưa ra giả thiết như vậy, cảm giác tạm tạm hợp lý mà thôi."



Đường Mẫn hỏi: Nhưng em không hiểu, ba người mất tích kia tại sao lại chạy vào động băng làm gì?"



Trác Mộc Cường Ba nói: "Anh nghĩ là bởi vì trong nhật ký của anh trai em, có ghi chép rất tỉ mỉ về tình hình bên trong động băng nào đó, bọn họ làm vậy, một là muốn lợi dụng địa hình hiểm yếu trong đó mà thoát thân, hai là muốn những người khác phải bỏ cuộc, không truy đuổi họ nữa. Sau đó...tìm cơ hội mà tẩu thoát, đi tìm thứ bọn họ thật sự muốn tìm."



Trương Lập gật đầu, nhưng vẫn lấy làm tiếc nuối nói: "Trải qua bao nhiêu nguy hiểm như vậy, kết quả vẫn là đem giỏ tre đi gánh nước, chẳng tìm được cái quái gì hết."



Trác Mộc Cường Ba không đồng ý, gã nói: "Không, chúng ta thu hoạch được rất nhiều, rất nhiều là đằng khác." Thần sắc gã trở nên đờ đẫn, lần trải nghiệm này đã có ảnh hưởng vô cùng lớn với gã, gã đã bị cô lập bất lực trên vùng băng tuyết mênh mông, muốn khác mà không có nước mắt, cũng đã run rẩy hai chân mọc rễ trước hàng vạn con chuột đồng đói khát; lúc bỏ chạy tay chân mềm nhũn, trên cầu băng không tiến nổi bước nào, những kinh nghiệm ấy, gã trước đây chưa bao giờ nếm trải. Xưa nay Trác Mộc Cường Ba vốn không biết sợ là gì, còn cho rằng trong thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển ở trình độ cao như hiện giờ, đã không còn thứ gì đáng để sợ nữa, chỉ cần có tiềm lực kinh tế, con người có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống, chứ không hề biết rằng ở những nơi xa rời văn minh, lại cần đến một thứ thực lực khác để sinh tồn.



Giọng nói của Đường Mẫn kéo Trác Mộc Cường Ba ra khỏi cơn suy tư, cô hờn dỗi nũng nịu: "Được rồi, đều tại em không tốt, làm trễ nải thời gian của mọi người. Giờ chúng ta đều có thể tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa được không, em đói quá rồi, đi ăn đi."



Trác Mộc Cường Ba véo mũi cô nói: "Có ai trách em đâu chứ."



Ba người tới toa ăn dùng bữa, chưa được bao lâu, đã nghe một lữ khách kinh hãi kêu lên: "Ai lấy ví tiền của tôi rồi? Ai lấy ví tiền của tôi rồi?"



Toa ăn liền lập tức ồn ào nhốn nháo cả lên, Trương Lập thấp giọng thì thầm vào tai Trác Mộc Cường Ba: "Bên phải, bàn thứ ba, người mặc áo lông vũ màu xanh lam kia là tên ăn trộm."



Trác Mộc Cường Ba liếc nhìn nói: "Mặc quần bò hả? Không lầm đấy chứ? Hắn vầ người bị mất đồ cách nhau cả năm bàn cơ mà?"



Trương Lập đáp: "Không lầm đâu, anh nhìn đi, ví tiền ắn trộm được vẫn chưa giấu kỹ. Lòi một góc ra kia kìa, hơn nữa, trong túi hắn là ví của phụ nữ. Lúc nữ du khách kia kêu lên, người trong toa ăn đều hốt hoảng cả, chỉ có mình hắn là vẫn bất động, phản ứng này cũng không bình thường, xem ra là một tên trộm chuyên nghiệp, rất táo gan nữa. Tôi đi vạch mặt hắn đây."



Đường Mẫn nhìn Trương Lập bước đi, thấp giọng hỏi Trác Mộc Cường Ba: "Làm vậy không sao chứ?"



Trác Mộc Cường Ba nói: "Không sao đâu, anh ta cũng có thể coi như là quân cảnh được mà, quan sát tỉ mỉ, phân tích và suy luận cũng tương đối hoàn thiện, quả không hổ là người của bộ đội đặc chủng."



Trác Mộc Cường Ba quan sát, Trương Lập trước tiên tới vỗ vỗ lên vài người kia, sau đó hai người nói gì đó, Trương Lập lấy chiếc ví da giơ lên, kế đó người phụ nữ bị mất cắp cũng chạy tới, mắng chửi người kia một chặp, nhưng tên đó hình như vẫn ra sức biện bạch gì đó. Trác Mộc Cường Ba nói: "Tình hình có vẻ không ổn, đi, chúng ta ra xem xem."



Chỉ nghe Trương Lập lớn tiếng nói: "Mau đưa tiền trong ví của bà này ra, đừng để tôi phải động tay động chân."



Người kia không chịu thừa nhận: "Tôi không lấy! Tôi đã bảo rồi, tôi không biết cái ví da này từ đâu ra, tôi không biết tự dưng tại sao nó lại chạy vào túi tôi, tôi bị người ta đổ tội mà lại!"



Người phụ nữ kia ngoác miệng ra mắng: "Mày còn không dám nhận à, người ta đã tận mắt trông thấy mày lấy, giả tiền cho tao, cả ảnh nữa, có trả không, có trả không thì bảo?" Bà ta bắt đầu giằng co níu kéo. Người xung quanh càng lúc càng đông, không ít du khách còn kiến nghị: "Gọi cảnh sát trên tàu đi, gọi cảnh sát." Nhốt lại đã, nhốt hắn lại. "Lục soát là biết ngay thôi mà, để cảnh sát lục soát."



"Oắt con, chạy đi đâu!" Lúc mọi người còn đang vây lại,cửa toa ăn lại xảy ra biến cố, một người đàn ông mặc áo bành tô xanh lao về phía một anh chàng đeo kính. Anh chàng đeo kính tóm lấy hắn đã vặn ngược cổ tay hắn lại, kẻ chân một cái, rồi đè tay trái lên vai hắn, lật ngược tay, ấn gã thanh niên đeo kính xuống sàn tàu, khiến hắn không ngo ngoe cử động nổi.



Mọi người chưa từng thấy trên xe lửa náo nhiệt như vậy bao giờ, không ít người chạy tới xem. Người đàn ông kia áp giải tên đeo kính lại, nói với bà du khách bị mất tiền: "Chị ơi, là hắn trộm ví tiền của chị đấy, không liên quan gì đến anh này đâu."



Có người đứng ra lên tiếng, người đàn ông lúc đầu bị cho là ăn trộm lại càng phản ứng dữ dội hơn: "Đấy, tôi đã bảo không phải tôi mà."



Bà kia vẫn không chịu bỏ qua: "Vậy tại sao ví của tôi lại ở trong túi anh?"



Người đàn ông mặc áo bành tô nói: "Bà chị này, anh ta đúng là bị đổ tội oan đấy. Thằng trộm này móc ví chị lấy hết tiền, rồi nhét ví không vào túi anh ta. Vì anh ta mặc áo khoác lông vũ, túi tương đối lớn, dễ bị người ta đổ tội cho, hơn nữa áo cũng khá dày, tên trộm lấy hay cho thứ gì vào cũng không dễ làm người mặc áo giật mình phát hiện."



Trương Lập nói: "Vừa rồi bà này kêu mất tiền, cả toa đều chú ý ết, tại sao anh ta khôn gpharn ứng gì cả?"



Người đàn ông kia mỉm cười, rút trong cổ áo người bị tình nghi ra một sợi dây, còn cả tai nghe nữa, anh ta giải thích: "Vì anh ấy đang nghe MP3."



Trương Lập quay đầu lại, người mặc áo bành tô kia khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt vuông vắn nở một nụ cười như ánh mặt trời, dưới hàng lông mày rậm như đôi tằm là đôi mắt sáng ngời, cặp môi dày khiến người ta cảm thấy anh là người trung hậu thực thà, gã đeo kính đứng cạnh anh có vẻ nho nhã, ăn mặc rất giống công chức, nhìn thế nào cũng không giống ăn trộm. Trương Lập hỏi: "Vậy làm sao anh phát hiện ra người này?"



Người đàn ông áo bành tô giải thích: "Tôi vừa vào toa ăn đã phát hiện hắn có gì đó không ổn, người ta đều chỉ xem có chỗ trống không, khu thực phẩm có gì ăn được, còn ánh mắt của hắn chỉ toàn nhìn người khác. Vừa rồi bà chị này kêu mất đồ hắn cũng làm náo lên như những người khác, nhưng lại liếc nhìn túi áo anh này một cái, màu của ví tiền và màu áo khoác anh ta rất giống nhau, không nhìn kỹ thì cực kỳ khó phát hiện, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra ví tiền lòi ra ngoài, sợ là chỉ có người bỏ ví vào đó mà thôi. Khi mọi người đều vây lại xem, tên nhãi này còn muốn giở trò lần nữa, nhưng bị người ta chú ý, hắn mới không thành công, sau đó hắn lại định chuồn ra cửa, liền bị tôi tóm gọn."



Người đàn ông mặc áo bành tô lấy trong túi áo lên đeo kính ra một nắm tiền, tay kia vẫn khóa chặt hai tay hắn, khiến hắn muốn phản kháng cũng không nổi. Anh ta giơ cao số tiền trong tay lên hỏi: "Nhiều tiền như vậy mà không cho vào ví, không sợ mất à?" Nói đoạn liền đưa số tiền đó cho bà du khách bị mất cắp, hỏi: "Bà chị, đếm lại coi có phải đúng số tiền chị bị mất không."



Tên đeo kính cuống lên, nói: "Đấy...đấy là tiền của tôi! Anh dựa vào cái gì mà bảo là của bà ta?"



Người mặc áo bành tô không hoảng loạn, lấy trong tập tiền ra một tấm hình bán thân dùng dán vào giấy tờ, hỏi: "Tấm ảnh này cũng là của anh hả?" Ai nấy đều nhìn ra, đó chính là tấm ảnh của bà du khách kia, tên đeo kính cuối cùng cũng phải cúi gằm mặt xuống.



Vừa khéo lúc đó cảnh sát trên tàu cũng tới nơi, hành khách đều không hẹn mà cùng vỗ tay hoan hô anh chàng mặc áo bành tô xanh. Cảnh sát dẫn tên trộm mặt mày ủ rũ đi, đồng thời lấy khẩu cung của người mất cắp, Trương Lập và cả anh chàng kia nữa, qua đó Trương Lập được biết, anh chàng đó tên là Nhạc Dương, năm nay hai mươi sáu tuổi.