Mật Mã Tây Tạng
Chương 87 : Cái chết của Cương Lạp
Ngày đăng: 19:01 20/04/20
Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma Á La khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ở khu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện là bởi đang có một luồng khí lưu mãnh liệt dần dần hình thành, sự lớn mạnh của nó làm suy yếu đi thế gió Tây mạnh mẽ, một khi đã thành hình, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản như gió Tây chết người này… Đó gọi là gió dao cạo, thậm chí còn kinh khủng hơn cả gió sát nhân Nam Cực vốn đã được mệnh danh là thứ gió đáng sợ nhất, đen tối nhất trần đời.
Ha, con chó chết tiệt!" Đột nhiên, một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía bên kia tòa băng cung. Một người khác cất tiếng: "Màu lông này trông cũng quái ra phết đấy."
Là bọn chúng! Cương Lạp đứng phắt dậy. Là bọn chúng đã khiến Cương Nhật Phổ Bạc thành ra như thế này! Lông lá toàn thân nó đều dựng đứng lên, móng vuốt cào mạnh xuống mặt băng, phát ra những âm thanh "ken két" chói tai, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám bảy người mặc đồ trắng kia.
Ivan nói: "Tôi còn tưởng là cái gì nữa chứ."
Merkin cười phá lên: "Chẳng lẽ hắn phái con chó này đi đưa tin cho bọn Trác Mộc Cường Ba hay sao? Ha ha, thật là tức cười, dù cho nó có đuổi kịp được bọn kia thì cũng biết nói cái gì chứ? Ha ha…"
"Vậy giờ làm sao đây, ông chủ?"
"Mặc xác nó, chúng ta đi thôi, trở lại xem bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới đâu rồi." Merkin hờ hững nói. Lời còn chưa dứt, đột nhiên y cảm thây có gì đó không ổn lắm, đưa mắt nhìn chỗ Cương Nhật Phổ Bạc ngã xuống, không ngờ cái bóng màu xanh lam kia đã biến mất. Y thầm nhủ: "Lẽ nào vừa nãy mình hoa mắt? Ở đó rõ ràng có một con chó cơ mà?"
Không chỉ Merkin, trong khoảnh khắc ấy, tất cả bọn phần tử vũ trang đi theo y đều ngỡ rằng mình đã gặp phải ảo giác. Nhưng liền sau đó, chúng bỗng nghe một tiếng hét kinh hoảng, một tên trong bọn đã ôm cổ họng ngã gục xuống đất, "ặc ặc" kêu lên thảm thiết, nhưng không còn âm thanh nào nữa, chỉ có bọt máu không ngừng trào ra. Ánh lam lại lóe lên lần nữa, thêm một tên khác rú lên đau đớn: "Mắt của tao! Mắt của tao!" Máu tươi rỉ ra qua các kẽ ngón tay bịt trên mặt hắn. Merkin giờ mới ý thức được sự tình bất ổn, cái bóng xanh lam kia…
Merkin lẩm bẩm nói: "Chó gì thế này, tốc độ nhanh thật!" Đột nhiên y thấy trước mặt tối sầm, trong lòng biết có thứ gì đó đang lao tới, vội giật lùi về phía sau, mở mắt nhìn cho rõ, chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực như máu và hàm răng ghê người, những chiếc răng sắc nhọn chỉ còn cách cổ họng Merkin chưa đầy mười centimet, làn da cũng đã cảm nhận được hơi nongs tỏa ra từ bộ răng khủng khiếp ấy. Phản ứng của Merkin cũng cực kỳ nhanh nhẹn, y ngả cằm ra phía ngoài, kế đó tung một cú đấm móc, tay phải cũng thuận thế giật mạnh. Không ngờ, y nhanh, Cương Lạp còn nhanh hơn, móng vuốt bập lên cánh tay phải Merkin, bật thân hình chuyển hướng lao về phía một tên khác đứng bên cạnh y. Nắm đấm của Merkin bị răng chó cào trách chảy máu, còn tay kia thì chẳng chạm được đến một sợi lông Cương Lạp, trong lòng lấy làm kinh hãi: "Với thân thủ của ta, không ngờ lại không đấu được với một con súc sinh!"
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Merkin đã kinh hoảng kêu toáng lên ầm ĩ, chỉ thấy tia sáng màu lam kia mượn lực trên cánh tay Merkin không đủ, không thể trực tiếp cắn vào cổ họng hắn. Cương Lạp đang nổi cơn lôi đình, chộp được đâu là cắn đấy, ngắm thẳng vào giữa hai đùi hắn, đớp mạnh một cú, giật tung cả bộ trang phục bảo hộ.
Merkin cuống cuồng quát ầm lên: "Nổ súng, mau nổ súng, bắn hạ nó cho tao!"
Cái bóng xanh lam lướt đi lướt lại cực nhanh giữa bọn phỉ đồ và các bức điêu khắc bằng băng, đến đi như gió, không để lại hình tích gì, động tác chẳng khác nào loài yêu tinh quỷ mị, nhanh hơn điện chớp, trở thành cơn ác mộng trong mắt bọn phỉ đồ mang súng này. Merkin chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, nhặt vũ khí của kẻ bị thương dưới đất lên, xoay người một cái, viên đạn lóe lên một đường cong trên không trung. Đạn bắn đan chen dày đặc, làm mạt băng bắn lên tung tóe, nhưng cái bóng xanh lam kia lần nào cũng thoát ra khỏi lưới đạn mù mịt trong những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ thấy nó chồm lên nhảy xuống mấy cái, vậy là lại có thêm một tên ôm mắt kêu rống lên, rồi nhanh chóng tắt tiếng vì đã tự mình lao đầu vào họng súng của đồng bọn, dính liền mấy phát đạn.
Tốc độ và phương pháp chiến đấu quái dị của Cương Lạp khiến bọn merkin buộc phải dựa lưng vào nhau, hướng họng súng ra bên ngoài. Cẩn thận dè dặt như vậy, không ngờ chỉ đối phó với một con chó, đến bản thân bọn chúng cũng không dám tin rằng đây là sự thật nữa. Hải lam thú, con thần ngao chạy nhanh như gió trong truyền thuyết, đang đốt cháy sinh mệnh mình chạy với tốc độ nhanh nhất, để bảo vệ thứ mà nó muốn bảo vệ.
Cái bóng lam xẹt qua xẹt lại mấy lượt, rồi biến mất sau bệ tượng bằng băng, bọn Merkin lại càng thêm cẩn thận hơn.
Merkin hừ nhẹ một tiếng: "Không có khả năng… tao nói cho mày biết, chẳng có cái gì là không có khả năng cả!"
Max thầm giật thót mình, không biết mình đã nói sai chỗ nào, vội vàng vâng vâng dạ dạ, gật đầu rối rít.
° ° °
Trác Mộc Cường Ba cảm thấy một cách rõ rệt rằng đầu ngón tay mình đang sưng phồng tê dại, đó là do bị sợi thừng quấn quá chặt, máu ở bàn tay không thể tuần hoàn gây ra. Gã hiểu rất rõ, bị sung huyết kéo dài, cộng thêm môi trường nhiệt độ thấp, đôi tay này của gã rất có thể sẽ bị hoại tử mà hỏng mất. Nhưng gã không thể lơi tay, cũng giống như lần đó cùng Trương Lập bám vào một sợi dây treo lửng lơ trên cầu băng vậy, chỉ cần gã buông tay, cả đội ắt sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhạc Dương càng áp sát mặt đất, càng lại gần điểm đóng chốt, trở lực của cơn gió Tây trước mặt càng lớn, đã nhích cái chốt khoảng hai mét, nhưng tới đây thì không thể nhích thêm dù chỉ một phân nữa. Nhìn cái chốt tựa như vươn tay là với tới được, nhưng vẫn không thể chạm đến, Nhạc Dương nghiến đến tưởng như vỡ cả răng ra, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ như của loài dã thú, song vẫn không sao tiến lên được chút nào. Lữ Cánh Nam cũng phải chịu đựng cảm giác đau đớn vô cùng, móng vuốt gắn ở chân Nhạc Dương đã xuyên qua lớp y phục trên vai cô, đâm thẳng vào da thịt. Dải gió Tây đè nặng áp lực lên Nhạc Dương, đồng thời lại dùng một phương thức còn đau đớn hơn bội phần chuyển hóa phần nào sang thân thể cô, nhưng Lữ Cánh Nam cũng không thể lùi bước.
Lúc này, điều mọi người có thể làm, dường như chỉ có thầm cầu nguyện, khẩn cầu cơn gió Tây quái ác này yếu đi một chút, cho dù chỉ một chút chút thôi cũng được. Nhưng trên thực tế, chẳng những vậy cơn gió còn có xu hướng càng lúc càng mạnh hơn.
° ° °
"Hả?" Max nhận lại chiếc ống nhòm, không kìm nổi mà phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Merkin vội hỏi: "Sao rồi?" Chúng bám xuống đất được chưa? Hay là bị thổi bay rồi?
Chiếc ống nhòm trở lại tay Merkin, Max chỉ lên đống tuyết đọng, xun xoe nói: "Ông chủ, ông xem đi!"
Merkin giơ ống nhòm lên quan sát, ở phía trước "chuỗi đèn lồng", cách một quãng không xa lắm, còn một cái bóng mơ hồ màu đỏ, so với "chuỗi đèn lồng" thì to hơn rất nhiều. Merkin bất giác cười khổ nói: "Người Trung Quốc có câu tục ngữ rằng: nhà dột lại gặp mưa rào, đám người này… đám người này đúng là lắm tai lắm nạn thật…"
--------------------------------
1 Tình cảm của Hà Mã dành cho loài chó quả là lớn! Cái chết của Cương Lạp còn bi tráng hơn cả cái chết của một số thành viên trong đội của Trác Mộc Cường Ba sau này.