Mật Mã Tây Tạng

Chương 90 : Tuyết lở

Ngày đăng: 19:01 20/04/20


Trong sương mù, không biết có thứ gì đó trên cao kia rơi xuống, mọi người đều đồng loạt lăn ra phía ngoài triền núi tránh né. Cũng may, diện tích bị sụt lở không lớn lắm, chỉ nghe "rầm rầm" mấy tiếng, một vật nặng đập xuống tầng đất tuyết. Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng dần lấy lại bình tĩnh, Lạt ma Á La cất tiếng hỏi: "Hình như không phải tuyết lở?"



Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ mọi người vừa bước đi, có mấy quả cầu tuyết đường kính chừng một mét vỡ tung tóe làm bốn năm mảnh. Đang chần chừ nghi hoặc, trên đỉnh đầu lại vang lên mấy tiếng rầm rầm nữa, đội trưởng Hồ Dương vội lăn ra xa khỏi khu vực nguy hiểm, ngước nhìn lên trên, có lẽ là những quả cầu tuyết này lăn từ mép đụn tuyết kia xuống, tuy nói rằng tầng tuyết đọng bên trên chỉ cách có năm sáu mét, nhưng khoảng cách ấy đã đủ khiến họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa rồi. Hết quả cầu tuyết này lại đến quả cầu tuyết khác nổ tung bên cạnh các thành viên trong đoàn leo núi, ai nấy đều phải tránh né vô cùng vất vả. Lữ Cánh Nam hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"



Đội trưởng thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rồi giật mình sực hiểu ra: "Tuyết yêu, đây là hành vi trả thù của tuyết yêu! E rằng không chỉ có một con thôi đâu, bọn chúng biết chúng ta muốn rút lui, l ại đi qua bên dưới đụn tuyết, thế nên đã dùng những quả cầu tuyết này để trả thù!"



Nhạc Dương bực tức nói: "Ghét thật, khoảng cách xa như vậy, sao chúng lại thấy chúng ta trong sương mù thế nhỉ? Tôi có nhìn thấy cái quái gì đâu chứ!"



Giáo sư Phương Tân nói: "Mau rời khỏi đây, quả cầu tuyết to thế kia, bị đập trúng người thì không phải chuyện chơi đâu."



Mọi người giữ một khoảng cách không gần cũng không xa đụn tuyết, mà khoảng cách này vừa hay lại chính là nơi những quả cầu tuyết kia có thể lăn xuống. Nhất thời, như thể trời đổ mưa sao băng, những vạt tuyết lóe lên bắn vào người chẳng khác nào đá vụn đập vào cơ thể, cả bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ có thể cẩn thận hết sức né tránh những đòn tấn công từ phía trên xuống kia, chứ chẳng biết làm gì hơn. Thế nhưng, lũ tuyết yêu kia dường như hoàn toàn nắm bắt chính xác được phương vị của họ, những quả cầu tuyết lăn xuống đều cực kỳ chuẩn xác. Được một lúc, không hiểu có phải bọn tuyết yêu đã hết đạn hay vì nguyên nhân gì khác, cuối cùng những quả cầu tuyết ấy cũng không lăn xuống nữa. Nhưng bọn Trác Mộc Cường Ba còn chưa được nghỉ ngơi chút nào, thì đột nhiên những gò đất phình lên phía bên ngoài đụn tuyết lại phát ra những tiếng "tạch tạch ù ù" tựa hồ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên. Giáo sư Phương Tân vừa nói được một câu: "Tốt rồi, hình như chúng không trông thấy chúng ta nữa thì phải."



Bỗng nghe đội trưởng Hồ Dương thốt lên: "Không xong! Đây là núi lửa băng, núi lửa băng sắp phun trào rồi! Phun trào với quy mô lớn thế này, ắt sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền! A, mọi người…" Lời anh còn chưa dứt, đã nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một gò băng bên cạnh nổ toác râ, tựa như suối nước nóng phun trào, mạt băng, mạt tuyết kèm theo đất đá đông cứng bắn tung tóe lên cao tới hai ba chục mét, một phần bị gió Tây thổi tạt qua một bên, còn những tảng đá lớn thì lại rơi thẳng xuống, nhất thời, băng đá rơi như mưa, đập xuống nền tuyết tạo thành những hố lớn. Cả đám Trác Mộc Cường Ba kêu lên kinh hãi, hoảng hốt chạy thục mạng. Từng gò đông trướng nổ tung ra, vụn đá, vụn băng bị hất tung lên không trung. Núi lửa băng đáng sợ, quá trình phun trào hoàn toàn không khác gì núi lửa bình thường, chỉ là thứ bị phun lên không trung kia không phải nham thạch nóng bỏng mà là băng đá lạnh thấu xương.



Núi lửa băng phun trào trên diện tích lớn, thêm nữa khoảng cách lại rất gần đụn tuyết kia, kết quả chính là, sau một tiếng đứt gãy, cả ngọn núi tuyết bắt đầu rung lên, tiếp liền sau đó, trong màn sương mù, một thân hình khổng lồ đổ sập xuống. Nền đất nơi mọi người đang đứng rung lên một chập, kế đó làm cảm giác như thể xe lửa đến gần, đồng thời mảng tuyết lớn dưới chân đã như tấm kính xuất hiện vết nứt, nhanh chóng tách rời ra, rồi bắt đầu lăn xuống theo dốc núi. Đội trưởng Hồ Dương hét lớn: "Mau! Xông về phía trước! Núi lửa băng phun trào làm đụn tuyết sụt xuống, đồng thời gây ra tuyết lở! Mau vượt qua triền núi, rời khỏi nơi này!"



Trong màn sương mù dày đặc và những thảm họa tự nhiên trước sau tiếp nối, cả đội đã rối loạn hết phương hướng, bị tách ra thành mấy nhóm, chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ của đồng đội mình, rồi hò hét hỏi đáp để xác định thân phận và vị trí của đối phương. Thế sụt lở của tuyết đọng dưới chân đã hình thành, cần phải mau chóng rời khỏi nơi đây trước khi đụn tuyết đã vỡ ra từng mảng từng mảng lớn trên kia ào ào trượt xuống. Đồng thời, phía bên trái, lại có một vạt tuyết như bức tường đổ sập đè lên trên các thành viên trong đội leo núi.



Trong lúc hỗn loạn, bình dưỡng khí dự phòng kia lăn ra ngoài. Nhớ đến lời nhắc nhở của Trác Mộc Cường Ba, Đường Mẫn liền vươn tay ra chộp lại một cách bản năng. Vốn vị trí của cô đã ở mép rìa chỗ tuyết lở sụt xuống rồi, nhưng tuyết ở chỗ đó cũng nứt toác ra, thân thể Đường Mẫn lập tức mất thăng bằng, chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hoảng rồi trượt xuống dưới theo những vạt tuyết.



Trác Mộc Cường Ba đi ở phía trước, gã đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lúc có cầu tuyết lăn xuống, gã đã bắt đầu để ý đến động thái của Đường Mẫn rồi, hiềm nỗi Đường Mẫn đi ở phía sau, trong sương mù mờ mịt lại không thể phân biệt được ai với ai. Bởi vậy, vừa nghe thấy tiếng kêu của Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba lập tức giật bắn mình kinh hãi. Đã vượt được sang phía bên kia dốc núi, gã liền đặt Ba Tang xuống, rồi quay ngược trở lại. Lữ Cánh Nam ở gần Đường Mẫn hơn, vừa nghe tiếng, liền nhảy tới ngay, vừa hay trông thấy thân thể Đường Mẫn trượt xuống phía dưới theo các vạt tuyết, cô liền bổ nhào theo, cùng lúc hướng về phía Trác Mộc Cường Ba đang chạy đến gần, hét lên: "Đừng qua đây!"
Hơi thở thơm như mùi hoa lan lập tức làm Trác Mộc Cường Ba luống cuống, mấy lọn tóc mềm mại dính lên mặt gã, cảm giác hơi ngưa ngứa. Gã hơi nhích người về phía Đường Mẫn theo bản năng, rồi gật đầu nói: "Ừm, đúng đấy, để tôi đánh thức Mẫn Mẫn dậy luôn, không thể để cô ấy nằm mãi như thế này được." Lữ Cánh Nam cụp ánh mắt xuống.



Đường Mẫn từ từ tỉnh lại, lần này cô không khóc òa nức nở lệ tuôn như suối, cũng không õng ẹo làm nũng, tựa nhưn chỉ vừa ngủ một giấc ngọt ngào thôi vậy. Trong tiềm thức của cô, chỉ cần có Trác Mộc Cường Ba ở bên, thì dù cho trời sập xuống, mình cũng vẫn chẳng sao cả. Đầu gối lên đùi Trác Mộc Cường Ba, cô bình tĩnh, điềm đạm mỉm cười nói: "Vừa nãy em mơ, mơ thấy hai chúng ta hóa thành hai con chim bay lượn tự do trên bầu trời, rồi sau đó lại hóa thành hai con cá, bơi lội…" Nói tới đây, giọng cô nhỏ lại, lật người thì thầm vào tai Trác Mộc Cường Ba một câu gì đó, rồi lại cười hì hì. Trác Mộc Cường Ba đỏ bừng mặt lên, đằng hắng một tiếng, thấp giọng nhắc: "Đừng phá nữa, giáo quan ở bên cạnh đấy." Đường Mẫn giờ mới để ý thấy Lữ Cánh Nam đang ngồi bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, cô áp chặt người vào ngực Trác Mộc Cường Ba thêm chút nữa, rồi mới nói: "A, giáo quan, cô vẫn ổn chứ, ba người chúng ta, cuối cùng đều vô sự cả rồi."



Trong khe nứt chật hẹp ấy, mỗi lời mỗi chữ của Đường Mẫn đều đập vào tai, nét mặt Lữ Cánh Nam hết sức kỳ quái, không phải cười, cũng chẳng phải chán ghét, nhìn không ra ngưỡng mộ ao ước, cũng chẳng thấy vẻ ghen tuông đố kỵ, như cố ý kiềm chế tạo thành một gương mặt của người máy vậy. Cô lạnh lùng đáp: "Vẫn chưa thể nói là vô sự đâu, gió tuyết bên ngoài rất lớn, chúng ta bị vây khốn ở đây rồi. Không có thức ăn, không có vũ khí, không biết là có cơ hội ra khỏi đây không nữa."



Trác Mộc Cường Ba ôm lấy Đường Mẫn tựa như ôm một chú mèo con nằm cuộn trong lòng mình, nói: "Giờ chỉ hy vọng đội trưởng Hồ Dương và những người còn lại có thể bình yên thoát nạn, lần theo thiết bị phát xạ laser mà tìm thấy chúng ta." Nói tới đây, gã đưa mắt nhìn ra cơn gió mỗi lúc một mạnh lên bên ngoài khe nứt, thêm một lần nữa cảm nhận được đạo lỹ, con người không thể đối chọi lại với trời cao.



Sau khi Đường Mẫn tỉnh lại, không khí bên trong khe nứt dường như khác hẳn đi, có mấy lần cả ba người đều định mở miệng nói chuyện, nhưng lời ra đến miệng rồi, cơ hồ lại bị nuốt trở về. Trác Mộc Cường Ba ngồi giữa hai người phụ nữ, trông thấy họ mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cũng muốn nói đùa mấy câu cho không khí bớt phần căng thẳng, nhưng lại chẳng tìm được chuyện gì mà nói cả, đành hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chốc chốc lại cười ngây ngốc một chập.



Giờ đây, những gì ba người còn lại, chỉ là mấy món thiết bị điện tử chẳng dùng được vào việc gì trong ba lô Lữ Cánh Nam, nửa bình dưỡng khí dùng dở và một cuộn day thừng mảnh, ngoài ra thì không còn thứ gì khác nữa. Dần dần, cái lạnh bắt đầu hoành hành, trong không gian chật hẹp này bọn họ lại không thể hoạt động gì được, vậy là cứ như từng cơn sóng thủy triều ào tới, cái lạnh vỗ ập vào ba người quần áo rách tả tơi thông thống.



Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng nhận ra, không thể tiếp tục ngồi một cách buồn tẻ như thế này mãi được, như vậy chỉ khiến người ta càng cảm thấy lạnh lẽo hơn mà thôi. Gã bắt đầu kể về cuộc đời mình, từ chuyện sáng nghiệp, hôn nhân gia đình, sau đó thì kể những chuyện về loài chó. Gã hiểu rõ rằng, các phân tử nước trong đường hô hấp của mình đang nhanh chóng mất đi, tiếp tục thế này, phổi gã có lẽ sẽ bị phù thũng mất, nhưng gã vẫn phải nói tiếp, nói tiếp!



--------------------------------



1 Còn được gọi là bèo tây hay bèo Nhật Bản: là một loại thực vật thủy sinh, hoa tím (khá đẹp), sống trôi nổi trên mặt nước.