Mật Mã Tây Tạng

Chương 92 : Huynh đệ

Ngày đăng: 19:01 20/04/20


Gia tốc rơi tự do 9,8 mét/giây khiến thân thể Trương Lập rơi xuống càng lúc càng nhanh, anh chỉ hy vọng thằng nhóc Nhạc Dương kia có thể nhịn được đau mà dang rộng áo cánh dơi ra, còn mình thì chẳng còn cách nào nữa rồi, áo cánh dơi đã thành hai mảnh vải phất phơ, dây móc thì đã vỡ cả hộp, linh kiện vung vãi ra ngoài, đục băng và chốt thép đều bị gió thổi bay đi đâu mất chẳng rõ nữa. Nhìn thấy mình càng lúc càng đến gần những tháp băng trắng xóa, Trương Lập hy vọng có thể tìm được một điểm va chạm chuẩn xác, tốt nhất là có thể ngã chết luôn một lần cho xong. Anh ngắm được một cột băng tuy không cao lắm, nhưng khá là sắc nhọn, liền dang rộng hai tay khống chế thân thể ôm lấy, ai ngờ ý đồ lại bất thành, sắp đến chỗ trụ băng thì thân thể đột nhiên không thể điều khiển, cả người lộn một vòng trượt qua, ba lô đập xuống đất. Tim Trương Lập thót lại, thầm nhủ: "Xong rồi, xong rồi, lần này thì chắc chắn là ngã cho sống dở chết dở rồi! Thất bại quá! Cảm giác được rồi, ba lô ngập xuống tuyết, tiếp đó là một luồng sức mạnh khủng khiếp sẽ dội ngược lại, chắc là gãy đôi xương sống, thế mà chẳng phải là thành người thực vật hay sao? Thật đúng là, tại sao Trương Lập này lại chết khổ chết sở như thế kia chứ…"



Kế đó, Trương Lập cảm giác thân thể mình như đập vào một cái nệm bơm hơi khổng lồ, hoàn toàn hóa giải hết sức rơi từ trên cao xuống, khi nén tới cực hạn, lại hơi có lực đàn hồi, làm cả người anh bật lên, cứ thế cho tới lúc nằm ịch ra đất, Trương Lập ngỡ như mình đang nằm mơ. "Sao… sao lại thế này?" Anh giơ hai tay lên hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, không ngờ lại hoàn toàn không chút thương tổn. Trương Lập ngoảnh đầu lại nhìn cái trụ băng đã cứu mình kia, rồi bất ngời phát hiện, đó đâu phải trụ băng cột băng gì, mà là một cái lều bạt, không biết là đã dựng lên ở đây từ bao lâu rồi, bên trên tuyết đọng dày phải đến ba thước, anh đã ngã đập vào trong đống tuyết, rồi được bạt phủ lều làm bật tung lên.



"Anh… anh…" Nhạc Dương cũng đã hạ xuống, trong thời khắc cuối cùng, anh chàng cũng khắc phục được cảm giác đau đớn mà dang cánh dơi ra. Nhạc Dương vừa chạm đất, liền cuống cuồng lên tìm kiếm thi thể của Trương Lập, không ngờ lại thấy anh chàng kia còn khỏe khoắn hơn cả mình đang ngồi đần thối mặt ra ở đó, lập tức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cười đến rơi cả nước mắt.



Trương Lập guồng chân chạy tới, hai người ôm chặt lấy nhau, mãi không chịu buông ra, tất cả những gì muốn biểu đạt đều hòa nhập cả vào trong một cái ôm ấy, không cần nói gì nhiều nữa. Dùng cơ thể cảm giác sự thân thuộc từ cánh tay mạnh mẽ của nhau, đây chính là điều mà Cường Ba thiếu gia đã dạy họ, quyết tâm cùng sinh tử, sẻ chia hoạn nạn!



Một lúc lâu sau, họ mới tách ra, tựa như đôi bạn thân thiết đã nhiều năm mới trùng phùng, hai tay đặt lên vai nhau, người nọ chăm chú quan sát gương mặt người kia. Không thay đổi! Trương Lập nhìn Nhạc Dương, vẫn là gương mặt tràn ngập ánh nắng ấy; Nhạc Dương nhìn Trương Lập, vẫn là gương mặt góc cạnh rõ ràng đó. Gần như cùng lúc, cả hai cùng ngửa mặt lên nhìn trời xanh, không hẹn mà cùng phá lên cười ha hả.



"Kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích, anh đúng là cái thằng may mắn hết sức!" Nhạc Dương nhìn đống tuyết đã tróc xuống, để lộ ra nguyên hình là một chiếc lều bạt lớn.



Trương Lập nói: "Tôi cũng có ngờ đâu, hôm nay đúng là ra cửa giẫm cứt chó. Đi nào, chúng ta thử xem là ai để lại chiếc lều này, lại còn cứu Trương Lập tôi một mạng nữa."



Vỗ cho rơi hết tuyết phủ bốn bề, thấy đây là một chiếc lều dạng vòm thông thường cao chừng một mét, mở dây kéo cửa lều ra, thấy ở góc lều có đặt hai chiếc ba lô leo núi méo mó, chính giữa là hai cái túi ngủ gác đầu vào nhau, bên trong túi ngủ là hai cái xác đã đóng thành băng cứng đờ.



Mắt của một trong hai cái xác mở to, tựa hồ như đã bị tấn công bất ngờ, một cánh tay vươn ra ngoài túi ngủ, chắc là muốn lấy vũ khí hay công cụ gì đấy. Còn cái xác kia thì vẫn ngủ thiêm thiếp say giấc nồng, dường như không có cảm giác gì hết. Hai cái xác này không hề làm Trương Lập và Nhạc Dương kinh ngạc, thoạt nhìn chiếc lều vẫn còn ở đây, hai người sớm đã đoán được chủ nhân bên trong đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là ở giữa hai cái xác ấy, có đặt ngay ngắn một cái hộp bằng sắt, trên hộp có buộc hai sợi dây bạc, mỗi sợi gắn liền với cánh tay một cái xác, trên sơi dây bạc còn gắn cả chuông, ai khẽ nhúc nhích một chút là người kia sẽ tỉnh giấc ngay.



Trương Lập ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì thế?" Anh lại gần cái hộp, lại phát hiện ra trên hộp sắt có gắn những cái khóa, nhưng đều đã bị mở, đang thất vọng mở hộp ra, thì bỗng phát hiện một cuốn số màu đen khá dày, đặt ngay ngắn giữa hộp.




° ° °



Cùng lúc ấy, không biết là cách đó bao xa, trong rừng tháp băng, Trương Lập và Nhạc Dương đang ngồi đối diện với nhau. Tình hình bọn họ cũng đỡ hơn một chút, trong ba lô vẫn còn nguồn lửa, lại còn cả một ít thức ăn nữa, nhưng không có lều bạt. Trương Lập cũng không biết mình đã cõng Nhạc Dương chạy được bao xa, chỉ biết là muốn tìm một nơi tương đối an toàn náu thân tạm. Chốn trời băng đất tuyết này quả thực không thể nào ngủ ngoài trời nổi, Trương Lập bất đắc dĩ, đành gõ gõ lên từng tháp băng một, anh biết rõ, ở giữa rừng tháp băng nơi lũ rắn trắng hoành hành này, nhất định không chỉ có một chiếc lều bạt. Những người từng lựa chọn đi theo lối bên dưới khu vực băng nứt, nếu nhất thời không thể vượt qua được Tây phong đới, lại không muốn tay trắng ra về, nhất nhất họ đều sẽ lựa chọn khu rừng tháp băng tương đối bình yên làm nơi hạ trại. Nhưng những người ấy nào có ngờ rằng có lũ rắn trắng gần như vô hình, lại có cả tuyết yêu đáng sợ, đang chờ đợi bọn họ trong bãi tha ma màu trắng này.



Trương Lập chọn một chiếc lều bạt to nhất, "tháp băng" hình thảnh bởi nó cũng cao nhất trong số những "tháp băng" tương tự. Anh kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi xác định chắc chắn rằng không còn rắn độc, mới đặt Nhạc Dương vào trong lều, rồi bới tìm được một cái đèn dầu kiểu cũ, đốt cho tan băng, rồi bật lửa lên, cẩn thận dịch chuyển những xác chết đã đông cứng sang một bên, nói mấy lời tỏ lòng thành kính, rồi sắp xếp điều chỉnh một lượt các thứ bên trong.



Xong xuôi đâu đấy, Trương Lập trở lại tron gl ều, kiểm tra lại tình hình cơ thể Nhạc Dương, thằng khỉ này, nhịp thở nhịp tim đều đã dần trở về bình thường, chứng tỏ rằng huyết thanh kia vẫn có hiệu quả, chẳng qua nọc rắn quá độc. Trương Lập thấy bộ dạng ngủ say sưa của Nhạc Dương, còn mình thì chạy trối chết giữa đàn rắn bao vây, thật đúng là tức không chịu nổi, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, liền bợp luôn cho Nhạc Dương hai cái tát bên ngoài mũ đội đầu, vừa tát vừa gọi: "Tỉnh đi, tỉnh lại đi!" Cú đầu tiên là hy vọng Nhạc Dương có thể tỉnh lại, thấy anh chàng vẫn không có phản ứng, cái tát thứ hai đã nhẹ đi nhiều, đến cái thứ ba thì anh chỉ giơ tay lên mà không đánh xuống. Trương Lập thở dài một tiếng, kéo thân thể Nhạc Dương ra lại gần cái đèn hơn chút nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh lẩm bẩm: "Cậu đúng là đồ ngu lâu hưởng thái bình, làm tôi mệt phờ cả ra rồi đây này. Hôm này xem ra chúng ta không thể không ở lại đây qua đêm rồi, tôi đã lắp đặt thiết bị phát xạ tia lasser ở ngoài kia rồi, nếu đội trưởng Hồ Dương và mấy người kia không gặp phải chuyện gì, nhất định họ sẽ tìm được chúng ta. Chỉ hy vọng đêm nay gió to một chút, tốt nhất là đừng có tuyết yêu xuất hiện. Người anh em, cùng cầu nguyện với tôi nào."



Một lúc sau, anh lại nói: "Mau tỉnh lại đi! Rốt cuộc là cậu định ngủ đến lúc nào thế! Tôi nói cho cậu biết, đồ ăn chỉ còn lại một chút xíu thôi đấy! Cậu không dậy là tôi ăn hết tất cả đấy nhé"…



"Này, vẫn chưa ngủ đã hả? Thực sự là tôi đói quá rồi, tôi để lại cho cậu một phần nhé, còn công bằng hay không ấy à, tôi nghĩ là cũng bằng nhau đấy, nếu cậu không nói gì, tức là đồng ý rồi nhé…"



"Thôi bỏ đi… cứ đợi cậu tỉnh lại rồi tính sau… tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại cho tôi!"…



Trương Lập thực sự đã hơi đói khát và mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì đợi Nhạc Dương tỉnh lại. Hơi thở, nhiệt độ, nhịp tim của Nhạc Dương đều đã hết sức bình thường, nhưng cứ mãi không chịu tỉnh dậy. Trương Lập không có việc gì làm, liền giở cuốn nhật ký của Đường Thọ ra xem, cố gượng chống cự lại cơn đói và cái lạnh.