Mật Mã Tây Tạng

Chương 99 : Niết bàn đẫm máu

Ngày đăng: 19:01 20/04/20


Cô bé áo trắng quay người lại, gương mặt thanh tú ấy, nụ cười thuần khiết ngây thơ ấy, đôi mắt to trong sáng ấy, ồ, em gái mình mà, em gái Trác Mộc Cường Ba mấp máy môi, dường như đang nói: "Anh à, phải sống cho tốt nhé, phải cố gắng sống cho tốt nhé." Đột nhiên, bên cạnh em gái gã lại xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, trông chúng cao lớn vạm vỡ quá, chúng muốn bắt em gái đưa đi, Trác Mộc Cường Ba không sao ngăn được mình gầm lên: "Trả em gái lại cho tao!"



Chợt thấy trên trán đau đau, hóa ra gã đã đập đầu vào mép ly rượu, hình ảnh vua sói, em gái gã và cả những kẻ thần bí kia đều tan biến, duy chỉ còn lại sóng rượu dập dềnh. "Anh à, anh phải sống cho tốt đấy nhé…" Giọng em gái vẫn còn văng vẳng bên tai. Em à, anh khổ quá, em có biết không? Em gái ngốc của anh! Trác Mộc Cường Ba không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống ly rượu, phá tan một giấc u mộng.Thật nên sống cho tốt hay sao? Em gái, em nói cho anh biết đi, anh nghe em đây, tất cả đều nghe theo em hết, anh không để bất cứ ai làm thương tổn em nữa…



Trác Mộc Cường Ba ủ rũ ngồi gục xuống, nửa đời như áng mây trôi, một ly rượu đầy, chua cay mặn ngọt thảy đều ở trong đó cả. Đời người cũng như rượu vậy, thời trai trẻ tráng niên thì là cao lương, khát vọng ôm lấy cả trời xanh thăm thẳm; càng mọc càng lớn, bước vào xã hội cũng như thể vào lò nấu rượu, ngũ cốc tạp lương, các loại men rượu trộn khuấy vào nhau, cứ nhào đi nhào lại nhiều lần, cái gọi là vận mệnh, chính là hết lần này đến lần khác vùng vẫy thoát khỏi đó; đến khi cao tuổi, cũng đã không thể biết đến cái đạo nước chảy bèo trôi, biết rằng số mệnh là không thể cưỡng cãi, bao nhiêu sắc màu, rồi đến rốt ráo cũng trở thành trong suốt mà thôi, thanh hương u uất kia đã ẩn sâu vào bên trong, để càng lâu, lại càng ngọt dịu, nhưng nhìn bề ngoài thì lại không khác gì nước lã cả.



Trác Mộc Cường Ba nâng ly lên uống cạn, trong lòng bỗng hiện lên hình bóng của Babatou, không ngờ gã vẫn chưa quên cô, số mệnh của cô, có phải cũng long đong lận đận như mình hay không? Bên tai gã tựa như có người đang thầm thì: "Kẻ địch mà ta không nhìn thấy, mới là kẻ đáng sợ nhất…" Kẻ địch mà ta không nhìn thấy, đúng thế, ha ha, giờ đây gã cũng đang bị kẻ địch mà gã không nhìn thấy giày vò cho chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn đây. Tại sao, mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, trong lòng gã đều dâng lên một dự cảm mạnh mẽ và đáng sợ, nhưng lại không thể nào hiểu nổi đáng sợ ở chỗ nào, kẻ địch mà ta không nhìn thấy, không nhìn thấy… những cái bóng cao lớn mờ mờ đã bắt cóc em gái gã lại một lần nữa choán tầm nhìn của Trác Mộc Cường Ba…



"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, Trác Mộc Cường Ba cúi đầu, máu tươi đỏ hồng đã nhuộm thắm chiếc áo ngoài, trúng, trúng đạn rồi!



Dương Điền đắc ý thổi phù khói bay ra nơi nòng súng, gã đàn em mặt mũi bị đánh cho chỗ xanh chỗ tím bên cạnh hỏi: "Đại ca, sao không bắn chết hắn luôn đi cho rồi?"



Dương Điền nghiêng ngiêng đầu, cạo cạo ngón tay nói: "Một phát bắn chết thì tiện cho hắn quá. Giờ phế của hắn một cánh tay đã, như vậy mà còn không đập chết được hắn, thì tao còn lăn lộn giang hồ làm gì nữa chứ!" Nói đoạn, hắn quay sang bảo Trác Mộc Cường Ba: "Người anh em, tao trở lại đây. Không phải mày muốn chết sao? Để tao thỏa mãn mày nhé. Chúng mày đâu, xông lên hết cho tao!"



Chúng nào có ngờ, trong mắt Trác Mộc Cường Ba, tất cả đều là những cái bóng mơ hồ, những tên lai lịch bất minh ấy, chính bọn chúng đã bắt cóc em gái gã! Liêu mạng với chúng…



Nhất thời, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, chốc chốc lại có tên bị hất văng lên cao, bay tít ra xa. Một tên cầm vỏ chai vỡ sắc nhọn đâm vào lưng Trác Mộc Cường Ba, nhưng bị bắp thịt dày cứng chắc của gã kẹp chặt, không rút ra được. Trác Mộc Cường Ba lật ngược tay quật ra một đòn, tên kia chỉ thấy cả chiếc búa sắt to như cái xẻng hốt rác đập thẳng vào mặt mình, xoay tít thò lò ngã lăn bổ xuống đất; lại có tên khác cầm ống sắt quật vào chỗ Trác Mộc Cường Ba bị trúng đạn trên cánh tay, vai gã liên huých lên, hất văng cái ống sắt, kế đó vung chân tung ra một cước, tên kia lập tức ôm bụng cong người như con tôm rồi gục xuống; "soạt", một thanh đao chém tới, Trác Mộc Cường Ba né được, nhưng vẫn bị để lại một vệt máu kéo từ vai trái xuống lưng bên phải, cánh tay gã vươn ra, bóp vào cổ họng tên cầm đao, nhấc lên trước mặt, rồi ngửa đầu đập mạnh vào đầu hắn một phát, tên du côn đáng thương thấy như hỏa tinh đụng phải địa cầu, hai tai lùng bùng như có sấm nổ, trong mắt như thể có núi lửa phun trào; "lanh canh lanh canh", một sợi xích sắt quấn lấy cánh tay bị thương của Trác Mộc Cường Ba, gã liền đổi tay kéo lại, vận sức mạnh, hất văng tên ấy đi như ném quả chùy xích, làm cả đám xung quanh dạt ra xa…



Trong mắt Trác Mộc Cường Ba, trước sau trái phải, đâu đâu cũng có kẻ địch. Tại sao lại có nhiều kẻ địch đến thế? Nhiều quá, sao mà đánh mãi cũng không hết. Tại sao! Tại sao các người lại cướp đi em gái duy nhất của ta! Trả em gái cho ta!



Tất cả bọn côn đồ đều đang run rẩy, tất cả bọn chúng. Mặc dù chúng đông hơn rất nhiều, kẻ địch thì chỉ có một, nhưng… mái tóc xõa ra ấy, hai hàm răng nghiến chặt lại ây… trông kẻ đó chẳng khác nào hùng sư mãnh thú, vũ khí lại gần gã cũng đều trở thành vũ khí của gã, bất cứ kẻ nào ở gần gã trong phạm vi một mét, ắt đều phải nếm trải cảm giác đau đớn chỉ muốn chết. Lũ côn đồ vốn hung hăng càn quấy, giờ đây tên nào tên nấy đều thấy kinh khiếp, sợ hãi khôn cùng. Chúng chưa từng gặp kẻ nào điên dại như vậy, thân thể đó dường như đúc từ sắt thép, động tác lại nhanh nhẹn chẳng khác nào một bóng ma, sức mạnh cơ hồ như vô cùng vô tận, đánh thế nào cũng không khiến gã gục ngã, mà hễ kẻ nào bị gã đánh trúng một đòn, thì về cơ bản đều không còn khả năng hoạt động được nữa.
Nước mắt trào ra nơi khóe mắt, những đôi mắt trong veo ấy đều hướng về phía gã đầy cổ vũ, khích lệ. Nếu trên đời này còn thứ gì khiến Trác Mộc Cường Ba hồi tưởng lại tình cảm ấm áp của nhân gian, thì không nghi ngờ gì nữa, đó chính là những chiến hữu đã từng cùng gã vào sinh ra tử này đây. Họ đã dắt tay nhau hết lần này đến lần khác vuột khỏi tay thần Chết, mỗi một người đều hiểu rõ và đều giữ vững một niềm tin ấy. Bất kể trước mặt có nguy hiểm nhường nào, bất kể tương lai sẽ gặp những ngăn trở gì, họ cũng vẫn hết lần này đến lần khác, dắt nhau thoát khỏi bàn tay thần Chết. Mọi người, đều không bỏ cuộc…



Trác Mộc Cường Ba được Đường Mẫn dìu đỡ, loạng choạng bước về phía những chiến hữu ngày nào, xúc động nói: "Mọi người… không phải mọi người đều đã trở về rồi hay sao?"



Nhạc Dương nở một nụ cười ngập tràn ánh nắng, nói: "Cường Ba thiếu gia, đội của chúng ta đã giải tán hơn bốn tháng rồi, cả một quãng thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Chẳng phải vậy sao? Ha ha."



Trác Mộc Cường Ba bỗng lảo đảo như muốn ngã, lúc này, Đường Mẫn đang đỡ gã giơ bàn tay lên nói: "Ối, máu!"



Nhạc Dương và mấy người nữa vội bước tới đỡ, anh cởi áo ngoài Trác Mộc Cường Ba ra, nhìn vết đạn bắn trên vai, nói: "Không có gì, vết thương nhỏ thôi, đến bệnh viện xử lý một chút là xong. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Cường Ba thiếu gia, sao anh lại ra nông nỗi này thế?"



Trương Lập gõ nhẹ lên đầu Nhạc Dương, trách móc: "Cậu vẫn cứ nói cái kiểu thẳng đuồn đuột thế à, đừng có học theo đội trưởng Hồ Dương chứ lại."



Đội trưởng Hồ Dương trừng mắt lên, quát: "Cậu nhóc, đây là ưu điểm của tôi đấy, đừng có mà bảo đấy là khuyết điểm nữa!"



Lữ Cánh Nam lúc này mới lên tiếng: "Đừng làm ôn nữa, đưa anh ta đến bệnh viện trước đã."



Trong sự vây bọc của những chiến hữu thân thiết, Trác Mộc Cường Ba được khiêng ra ngoài hành lang quán rượu. Ngoài cửa hơi hửng sáng, đến giờ gã mới phát hiện thấy ở chân trời đã xuất hiện tia nắng đầu tiên. Sau nhiều ngày chìm đắm trong men rượu, gã một lần nữa tỉnh lại khi trời sáng.