Mật Mã
Chương 1 :
Ngày đăng: 16:18 18/04/20
01:55am
Đồng hồ báo thức điện tử trên nền tường màu trắng hiển thị thời gian, chỉ còn năm phút đồng hồ.
Qua năm phút đồng hồ này, hệ thống bug (đây là lỗi gây ở hệ thống máy tính hay còn hiểu là lag đó mà) mà cô dựng trên hệ thống máy tính sẽ mất đi hiệu lực, cô phải nhanh một chút, nhanh một chút rời khỏi nơi này.
Sờ vào tay nắm cửa bằng kim loại lạnh
như băng, tay cô bởi vì sự khẩn trương trong lòng mà toát mồ hôi ẩm ướt, cô gắt gao nắm lấy nắm cửa lạnh như băng kia, dùng sức bẻ xuống, nhưng
nó lại không nhúc nhích, cô uể oải dường như muốn thét ra tiếng chói
tai, nghĩ đến kế hoạch của cô bị phát hiện, nghĩ đến bọn họ đã sớm phát
hiện ra ý đồ của cô, hoặc kia cũng không phải là ngoài ý muốn? Hoặc lần
này tất cả chỉ là một cái thí nghiệm khác?
Không, không cần, không cần đối xử với tôi như vậy!
Cô giống như phát điên, thiếu chút nữa
muốn dùng lực lay động nắm tay cửa mà thét chói tai, trong đầu đã có một tiếng nói khác kêu cô tỉnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, thử lại một lần nữa.
Nếu hiện tại cô hét lên, cho dù vốn bọn họ không biết được, cũng sẽ lập tức bị kinh động.
Cô không thể phát ra âm thanh, cô thử lại một lần nữa!
Cô nâng tay trái run run lên, cùng tay phải cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa, dùng hết sức lực hiện có bẻ xuống một lần nữa.
Trong phút chốc, cô nghĩ đến cô thật sự đã thất bại, nghĩ đến khóa điện tử kia vốn là khóa chết (không thể mở), nhưng giây tiếp theo, chỉ nghe cạch một tiếng—
Cửa mở.
Cô trừng mắt nhìn cánh cửa mở ra chưa
đến mười centimét, dường như muốn khóc, lại rất sợ tiếng cảnh báo sẽ
vang lên, hoặc là đúng lúc có người ở bên ngoài hành lang, bọn họ sẽ
phát hiện cửa mở, sẽ xông lên đem cô áp lên giường và tiêm thuốc, lần
này bọn họ sẽ đem cô trói chặt, cô sẽ ở địa phương khủng bố này sống
không bằng chết bị giam giữ cả đời.
Nhưng qua một lúc lâu, không có gì phát sinh, thế giới một mảnh yên lặng.
Mau hành động, đã không có thời gian, cô không thể tiếp tục đứng ngốc ở chỗ này, chờ người đến bắt cô.
Cô cố lấy dũng khí, đẩy cửa rộng thêm.
Trên hành lang dài màu trắng không một
bóng người, cô cất bước nhẹ nhàng ra khỏi căn phòng, dựa vào vách tường
từng bước từng bước đi về phía trước, một bên nói cho chính mình đừng ở
chỗ này nghĩ loạn, cô mau chóng rời khỏi nơi này, đợi cho sau khi ra
ngoài, sau khi an toàn, sẽ có thể khóc vì xúc động.
Nơi này rất rộng, vô cùng rộng, nhưng cô đã xem qua bản thiết kế kiến trúc, cô biết cửa lớn ở chỗ nào, biết nên
như thế nào có thể đi thẳng ra ngoài, nhưng cũng hiểu được điều đó là
không có khả năng, bởi vì cô không đi đến cửa lớn sẽ gặp người, sau đó
sẽ bị người bắt trở lại.
Cô rẽ phải ở phía trước, sau đó rẽ trái, đến cái chỗ kia, hơn nữa phải nhanh, bởi vì hiện tại khẳng định cô
không có nhiều thời gian.
Cô mệt mỏi quá, rất muốn ngủ, thuốc lúc
trước bọn họ tiêm vào đã bắt đầu phát huy hiệu quả, nhưng cô vẫn thở phì phò từng bước một dựa vào tường kiên định đi về phía mục tiêu, nhưng mà hành lang dài phía trước đã lại bắt đầu biến hình xiêu vẹo, cô chỉ cảm thấy một trận choáng váng muốn ói.
Cô dùng sức lắc đầu, muốn xua đi cảm
giác ghê tởm đó, nhưng một chút cũng không được, hành lang dài màu trắng phía trước giống như một bức tranh khủng bố xoay tròn vặn vẹo, sau đó,
cô phát hiện mình đã dừng lại, suy yếu dựa vào tường ngồi xổm trên mặt
đất.
Không, không thể, bây giờ không thể nghỉ ngơi.
Cô không thể ngồi ở chỗ này, sẽ có người đi qua!
Đứng lên! Nhanh một chút, cô phải nhanh chóng đứng lên!
Chỉ còn một đoạn ngắn, chỉ một đoạn ngắn nữa là cô có thể thoát khỏi nơi này, chỉ một đoạn ngắn nữa cô có thể tự do! Cô không cần ở chỗ này mà buông tha, đừng để cho bọn họ thắng,
tuyệt đối không cần!
Sự phẫn nộ đối với những người đó đã
cung cấp cho cô năng lượng, cô cắn răng đứng lên, toàn thân đổ mồ hôi
lạnh tiếp tục run run đi về phía trước.
Ở phía sau gian phòng bên trái có tiếng nói chuyện truyền đến.
Tim của cô đập mạnh như trống đánh, mỗi
tiếng thình thịch lại một tiếng, tiếng mọi người nói chuyện càng lúc
càng rõ, cô nghe thấy tiếng khóa cửa mở, cô mặc dù muốn nhanh dừng chân
lại, nhưng vẫn tập tễnh, sau đó cô thấy được cánh cửa kia.
Cô dùng chút sức cuối cùng cố gắng đẩy cửa ra đi vào, thấy cánh cửa của tự do.
Cửa phía sau cạch một tiếng khép lại, cô đi đến bên kia bức tường, cầm lấy tay nắm cửa ra vào, dùng hết sức lực vốn có kéo lên.
Giây tiếp theo, cô bắt dầu trượt đi
xuống, cô bảo vệ đầu của mình, lực khi rơi xuống đất khiến như hút hết
không khí trong lồng ngực của cô, nhưng cô cũng không dám động đậy, sao
đó từng túi ni lông màu đen lớn từ chỗ cô mới rơi xuống, ngay vào chân
cô, sau lại một túi khác, lại một túi, dưới thân cô cũng là nhiều túi ni lông màu đen, tuy rằng nơi này vừa thối lại bẩn, còn có dòng nước bẩn
thấm vào quần cô, cô lại thật cẩn thận chui xuống dưới, chỉ để lại miệng mũi để hô hấp.
Cô không biết cô ở đó đã bao lâu, có lẽ
chỉ có mấy chục giây, có lẽ là mấy chục phút, cô sử dụng máy tính làm
bug ở hệ thống giám thị chỉ có tác dụng trong thời gian hạn hẹp là năm
phút đồng hồ, cô vẫn lo sợ chờ tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên,
nhưng mà người giả cô dùng gối đầu làm nằm ở trên giường đã có hiệu quả, cô vẫn không nghe thấy tiếng chuông kinh sợ kia.
Cuối cùng, rốt cuộc có người đến đem
đống rác này mang đi, rác nhanh chóng được người dùng lực đổ vào trong
xe rác, cô cùng đống rác kia cùng bị đổ vào trong xe, tuy rằng tên Ảnh
kia nói với cô, sẽ đến tiếp ứng, nhưng cô vẫn hoảng sợ chờ xe rác xúc
lấy đám rác, cô đợi một lúc lâu, mới phát hiện người thu rác đã không có đổ thêm rác, đi theo xe đẩy, đi qua cửa lớn, đi qua bảo vệ, mang theo
cô rời xa cơn ác mộng dài năm năm.
Qua ba mươi phút, xe dừng lại, cô chờ
cho đến khi người nọ nói ám hiệu liên lạc mới dám đi ra khỏi xe rác kia, đối phương đưa cho quần áo thay, nhìn cô một cái, lại cởi mũ lưỡi trai
của mình đưa cô đội, sau đó hai người thay đổi xe, lại đổi xe, lại đổi
xe, qua một thành phố, lại một thành phố, lại một thành phố nữa, cô
không biết đến tột cùng đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết được ở bên ngoài xe ban ngày ban đêm không ngừng thay đổi, cuối cùng người nọ cũng dừng ô tô ở một khách sạn.
Ở trong phòng đăng ký, chờ cô tắm rửa
xong, đối phương mua thức ăn ở bên ngoài trở về, còn có tóc giả ở trên
không khống chế được tính tình đối với cô bé đánh hoặc gầm rú, anh có
thể chắc chắn tôi nhất định sẽ gọi điện thông báo cho cục xã hội!”
Gã vẫn không nhúc nhích, á khẩu không nói được gì mắt nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn thấy quái vật ngoài hành hinh.
Cô không cam lòng yếu thế cùng gã mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hai tay ôm ngực dùng ngôn ngữ thân thể cảnh cáo gã, cô vừa nói một tràng dài kia là lời nói thật.
Trong hành lang cầu thang một mảnh yên
tĩnh, ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, những chú chim biển đang bay lượn ở
phía xa chân trời màu xanh biếc.
Qua một lúc lâu sau. cuối cùng gã cũng đánh vỡ yên tĩnh, mở miệng nói, “Cô nói xong rồi sao?”
“Nói xong rồi.”
“Cô đã nói xong, vậy chứng tỏ tôi cũng
có quyền lên tiếng rồi?” Gã học cô cũng đưa tay ôm ngực, chỉ là bộ dáng
có vẻ vô cùng thoải mái, còn dùng nửa mông dựa vào tay vịn cầu thang.
Gã coi sự im lặng của cô là đồng ý, hơi
gật đầu, khóe miệng cong lên, nhìn cười nhưng không cười nhìn cô nói: ”
Thứ nhất, người đã chết kia cũng là mẹ con bé, không phải là vợ của tôi. Cho nên điều thứ hai đương nhiên con bé cũng không phải là con gái của
tôi.” Gã vươn tay ra, để cho cô nhìn thấy dấu răng trên tay, cắn răng
nói: “Thứ ba, nếu có mắt, vậy cô hẳn phát hiện ra, người đánh là con thú nhỏ kia, mà không phải tôi. Thứ tư, tôi thừa nhận, có lúc tôi nói
chuyện hơi lớn tiếng, nhưng tôi chưa bao giờ từng có không khống chế
được.”
Phát hiện chính mình đã hiểu lầm, cô chỉ cảm thấy thật xấu hổ, nhưng vẫn cố tự trấn định, gã giống như đe dọa
tiến người gần sát vào, thẳng cho đến khi mũi đối mũi, mắt cô nhìn mắt
gã, gần như vậy cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên người gã tỏa ra,
khiến cô không tự giác mà ngừng thở.
Gã vừa lòng thưởng thức sự quẫn bách của cô, nheo mắt cảnh cáo cô: “Về phần cục xã hội, nếu cô có chút suy nghĩ, nên hiểu được là nên vụng trộm gọi điện , mà không phải nhảy ra trước
mặt một tên trứng thối có thể dễ dàng cô đánh một chút, sau đó lại hủy
xác phi tan diễu võ dương oai. Nhưng cô yên tâm, mặc dù tôi không phải
là ba của con thú nhỏ, cũng không phải là một tên trứng thối.”
Đáng chết, gã nói đúng, cô không tên xúc động nhảy ra chỉ trích một kẻ to lớn cơ bắp cuồn cuộn. Huống chi tình
huống hiện tại của cô căn bản ốc còn không mang nổi mình ốc, vốn là cô
không đúng, thế nhưng lại xúc động quản chuyện của người khác? Nhưng cô
càng thống hận khi ở trước mặt tên dã nhân này thừa nhận chính mình thần trí không rõ, còn có—
Đáng giận, gã cũng có thể không dựa vào gần như vậy được sao?
Gã đàn ông này phát ra cảm giác áp bách
khiến cho cô giống như không có cách nào suy nghĩ, cô đỏ mặt lui về sau
tiến lên một bậc thang, vì chính mình dành lấy chúng không gian, mới có
biện pháp trừng gắt nhìn gã mở miệng, “Nếu anh không phải là ba cô bé,
vậy anh là gì của cô bé?”
Gã thật sự rất muốn đáp lại cô một câu
cô quản cái rắm gì, nhưng mà hành động bảo vệ con thú nhỏ của cô gái này tuy là ngu ngốc nhưng cũng khiến cho gã không tự giác mà bội phục.
Gã đứng thẳng dậy, mở miệng nói: “Tôi là người giám hộ của con bé.”
“Người giám hộ?” Cô trừng mắt nhìn,“Anh nói anh là thân thích của cô bé?”
“Không phải, tôi không phải là thân
thích của con bé.” Gã nhìn ra được trên mặt cô có sự nghi ngờ cùng cảnh
giác, tuy không biết vì sao chính mình phải giải đáp cho cô, nhưng gần
đây hỗn loạn cùng mệt mỏi, gã không muốn có thêm nhiều chuyện, cho nên
gã vẫn là mở miệng, một đầu tóc rối bời, thở dài giải thích,” Cha mẹ con bé đều là cô nhi, không có thân thích khác. Mẹ của con bé là bạn tốt
của tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi đồng ý với cô ấy sẽ chiếu cố cho
con của cô ấy, cho nên sau khi cô ấy chết, tôi mới trở thành người giám
hộ của con bé.”
Gã liếc mắt nhìn lên trên lầu một cái, khóe miệng nhếch lên, cười khổ bổ sung, “Ít nhất là trước khi con bé trưởng thành.”
Cô ngạc nhiên vẫn là ngạc nhiên, không
nghĩ tới tình huống lại là như vậy, trong lúc nhất thời có chút câm
lặng, cô nhìn gã một lúc lâu sau mới nói: “Anh vẫn là không nên rít gào
đối với cô bé.”
Gã nhíu mày mở miệng muốn nói cái gì,
gần đến miệng lại nuốt vào, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nói: “Thật xin lỗi, lần sau sẽ sửa. Hiện tại, tôi có thể đi lên mang
con bé trở về sao?”
Cô dường như không có lý do gì có thể
ngăn cản gã, trên thực tế cô còn thậm chí không rõ lắm vì sao mình lại
muốn xen vào việc này, cô căn bản không nên nhúng tay vào… Có lẽ những
ngày qua của cô thật sự quá nhàm chán.
Ô Hiểu Dạ nhìn dã nhân trước mắt này, qua một lát, mới nghiêng người tránh ra.
Gã nhíu mày, gã nâng chân dài lên bước từng bước vòng qua cô tiến lên trên, không qua hai ba bước liền biến mất ở chỗ rẽ.
Cô vội vàng đuổi kịp lên, đến cửa nhà
mình, chỉ thấy cô bé trong tay cầm túi rau quả, vẻ mặt hậm hực dựa
tường, bất mãn trừng mắt nhìn dã nhân kia.
“Sao còn đứng đó, đi thôi.” Gã to tiếng, nhìn chằm chằm cô bé kia nói.
Hiểu Dạ nhíu mi, hoài nghi căn bản tên
này không có não, cô ở cùng trẻ con đã kém, không nghĩ tới gã đàn ông
này so với cô còn kém hơn.
Cô gái kia bĩu môi, không nói một tiếng chỉ là nhìn gã.
Hiểu Dạ có chút xem thường, hoài nghi
nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hai người này sẽ tiếp tục ở nhà cô mắt
to mắt nhỏ trừng nhau, tuy là không muốn lại xen vào việc của người
khác, cô vẫn là tiến lên trước, mở miệng nói: “Cám ơn em đã giúp chị
mang chút đồ này lên.”
Cô bé nhìn cô một cái, vẫn là không nói
chuyện, chỉ là đem túi rau quả đưa cho cô, quay đầu bước đi, cũng không
thèm nhìn lại tên dã nhân kia một cái.
Tên dã nhân kia tức giận trừng mắt nhìn
cô bé, thấp giọng lẩm bẩm vài câu như đồ nhỏ ngoan cố linh tinh, sau đó
mới đi theo đi xuống lầu.
Thấy hai người kia biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, cô mới xoay người lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.