Mặt Nạ

Chương 13 :

Ngày đăng: 01:38 19/04/20


Bạch Đỗ Quyên đứng trong khuê phòng trên lầu, ẩn dưới bóng mờ của cửa sổ, chăm chú nhìn hai kẻ đang đùa giỡn hệt như con nít ở phía dưới.



Cô biết tình bằng hữu giữa rất nhiều người đàn ông đều rất tốt, thậm chí có khi đến cả vợ con cũng chẳng thể so sánh được, Khuyết Thủy đối với cô tuy dịu dàng hữu lễ nhưng cũng thực xa lạ, căn bản không hề thoải mái tự tại giống như khi ở cùng Trần Mặc, chẳng qua, cô nghĩ cô có thể chịu được điểm này.



Chẳng phải đó chính là đàn ông sao? Cô biết, mẹ của cô đã từng dạy cô rằng không thể can thiệp quá mức vào những việc giữa đàn ông với nhau.



Bà còn nói một thê tử tốt chính là người luôn đứng ở phía sau trượng phu của mình, sau khi trượng phu về thì cho trượng phu một nơi để nghỉ ngơi.



Xem ra sau này cô nhất định phải thay đổi một chút thái độ với Trần Mặc, có lẽ sự đánh giá của y đối với cô rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới cảm giác của Khuyết Thủy dành cho cô.



Bạch Đỗ Quyên nghĩ như vậy.



“Tình cảm của bọn họ rất tốt không phải sao?”



“Ai!” Bạch Đỗ Quyên đột nhiên xoay mạnh người.



Sau khi nhìn rõ diện mạo của người phía sau, Bạch Đỗ Quyên phát ra một tiếng thét chói tai: “A——–”



Ở dưới lầu cách đó không xa Khuyết Thủy và Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, hai người cùng đồng thời phi thân vọt vào trong khuê lâu.



“Bạch tiểu thư!” Khuyết Thủy là người đầu tiên vọt vào trong lâu.



Bạch Đỗ Quyên đang liều mạng với một người toàn thân mặc đồ màu đen, trong tay cô không có kiếm, rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong.



Khi người mặc đồ đen nhìn thấy Khuyết Thủy xông vào, thì tay trái nhét vào trong ngực, lấy ra một thứ gì đó tung về phía Bạch Đỗ Quyên.



“Bạch tiểu thư cẩn thận!”



“Khuyết Thủy!”



Trong lâu đồng thời vang lên tiếng hét của Khuyết Thủy và Trần Mặc.



Nói thì chậm mà việc xảy ra lại quá nhanh.



Khuyết Thủy đã chẳng còn lo được nhiều như vậy, nội kình tràn khắp toàn thân, cậu phi thân về hướng Bạch Đỗ Quyên.



Ngay vào lúc Khuyết Thủy nhào tới, phía sau cậu cũng có một thân ảnh lướt lên, chắn ở giữa cậu và người mặc đồ đen.



Tất cả xảy ra với tốc độ cực nhanh, Khuyết Thủy không kịp phân tán công lực khắp toàn thân, Trần Mặc cũng chẳng kịp rút kiếm nghênh địch, dưới chưởng kình của Khuyết Thủy và quyền phong của Trần Mặc, ám khí người mặc đồ đen tung ra đại bộ phận đều rơi xuống mặt đất.



Sau khi Khuyết Thủy hồi thần dùng tốc độ cực nhanh vụt qua liếc nhìn Bạch Đỗ Quyên tựa hồ vô sự, lập tức xoay người, rút kiếm đối mặt với người mặc đồ đen.



Kiếm vừa rời khỏi vỏ, một thân hình thon dài đã nặng nề ngã vào lòng cậu.



“Trần Mặc!?” Khuyết Thủy vội vã vươn tay giữ lấy thân thể đang trượt xuống trong lòng mình.



Người mặc đồ đen nhân cơ hội đó, thân mình nhanh chóng lướt ra ngoài cửa sổ.



“Khuyết Thủy!” Bạch Đỗ Quyên lớn tiếng gọi.



Khuyết Thủy lúc này đã chẳng còn tâm trí truy địch nữa, cậu đặt Trần Mặc xuống mặt đất, vội vã kéo vạt áo y xuống kiểm tra chỗ bị thương.



Bạch Đỗ Quyên liền vội vàng xoay người sang chỗ khác.



“Trần Mặc! Trần Mặc, huynh có nghe thấy tiếng của đệ không? Huynh bị thương ở chỗ nào? Thấy không thoải mái ở chỗ nào?”



Trần Mặc chậm rãi mở mắt, yếu ớt mỉm cười với Khuyết Thủy.



“Không có chỗ nào quá đáng ngại, chính là phần eo tê dại gần như không có cảm giác.”



“Eo?” Khuyết Thủy vội vã kiểm tra kĩ phần eo của Trần Mặc, ôm Trần Mặc xem xét một lượt, cuối cùng cậu tìm thấy một mảng nhỏ màu tím đen ở eo bên trái của y.



Cậu cẩn thận ấn vào hỏi: “Đau không? Huynh có cảm giác chứ?”



Trần Mặc lắc đầu.



“Còn chỗ khác thì sao?”



“Thân thủ của huynh kém như vậy à?”



Khuyết Thủy lắc đầu mỉm cười với Trần Mặc, cảm giác căng thẳng không rõ nguyên do dần bình ổn lại.



“Huynh đã trúng một đòn rồi còn có thể tốt tới mức nào?” Khuyết Thủy cười mắng.



“Đệ nói cũng đúng.” Trần Mặc gật đầu than thở.



Hai người nhìn nhau mà cười.



“Khụ, Khuyết Thủy, thương thế của Trần thiếu hiệp như thế nào?”



“Đa tạ Bạch tiểu thư quan tâm, hẳn là không có gì quá đáng lo.” Nói xong Khuyết Thủy cười hỏi Trần Mặc, “Huynh có thể đứng dậy không?”



Trần Mặc gật đầu, nắm lấy bả vai của Khuyết Thủy muốn đứng dậy.



Y đứng lên, lại không đứng được.



Tiếp tục dùng thêm lực…



“Trần Mặc?”



“Khuyết Thủy, có vẻ như phiền toái lớn rồi.”



Trần Mặc khẽ cười khổ, “Phần eo hoàn toàn không thể dùng sức được.”



Khuyết Thủy ôm lấy Trần Mặc, quay đầu nói với Bạch Đỗ Quyên: “Bạch tiểu thư, làm phiền tiểu thư kiểm tra bốn phía trên mặt đất một chút, xem xem có thể có loại ám khí nào đó không?”



“Để muội tìm thử xem.” Bạch Đỗ Quyên vội vã cầm đèn bắt đầu tìm kiếm.



Khuyết Thủy tỉ mỉ kiểm tra vết tím đen nọ trên eo của Trần Mặc.



“Khuyết Thủy, xin lỗi, muội không tìm thấy gì.” Bạch Đỗ Quyên nôn nóng nói.



Khuyết Thủy cũng không quay lại, “Tiểu thư xuống dưới lầu mang bọc hành lý của chúng tôi lên đây, nó ở ngay bên trong viện.”



Bạch Đỗ Quyên nào dám chậm trễ, cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, một lúc sau lại vội vã xách hai bọc hành lý lên.



Khuyết Thủy nhận lấy bọc hành lý, mở một bọc trong đó, lấy ra một khối nam châm đưa cho Bạch Đỗ Quyên nói: “Tiểu thư dùng vật này tìm thử xem.”



Bạch Đỗ Quyên cầm khối nam châm, chiếu theo sự hướng dẫn của Khuyết Thủy tỉ mỉ kiểm tra một vòng.


***



Ngày kế, sau khi Khuyết Thủy chào hỏi Bạch Đỗ Quyên qua tấm màn, cậu liền cùng Trần Mặc phân công nhau đi điều tra tin tức của Lưu Yến Cốc trong thành, cùng với người đàn ông có một khuôn mặt quỷ kia theo miêu tả của Bạch Đỗ Quyên.



Nếu muốn tìm người, hoặc là đi hỏi xa phu, thuyền phu, điếm tiểu nhị, kiệu phu, nha dịch, hoặc là đi tìm côn đồ địa phương, hoặc cứ đến kỹ viện mà tìm, hay là tới nghe phong thanh từ những tên khất cái.



Khuyết Thủy lựa chọn đi tìm khất cái, dạo qua một vòng trên đường lớn ngõ nhỏ, hỏi thăm không ít khất cái, thu được không ít tin tức về những người có diện mạo xấu xí, lại chẳng nghe được một ai có hình dáng phù hợp với nhân vật trong miệng Bạch Đỗ Quyên.



Hỏi tới Lưu Yến Cốc, có người biết Lưu Hương Đình, có người biết Lưu Mỹ Viện, nhưng lại chẳng có tin tức gì về Lưu Yến Cốc.



Người duy nhất có liên quan tới chim én chính là Phi Yến Hiệp, nhưng người nọ lại ở quá xa.



“Người có diện mạo giống quỷ à? Để lão hủ xem thử…” Lão khất cái tóc bạc trắng dáng vẻ sắp ngủ tới nơi.



Khuyết Thủy ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn đợi ông ta.



Thật lâu sau, lão khất cái mới khẽ mở đôi mắt già nua đầy rỉ.



“Vị gia này, như vậy đi. Cậu cho tôi địa chỉ, chờ lão hủ thử nghe ngóng vài ngày, nếu có tin tức gì liền đưa tới cho cậu được chứ?”



Khuyết Thủy gật đầu đồng ý, lấy bạc vụn trong tay áo ra đưa cho lão khất cái.



“Làm phiền sư phụ. Tôi ở Bạch phủ trong trấn Lang Sơn. Ông biết Bạch phủ chứ?”



Lão khất cái từ tốn gật đầu, thuận tay nhét bạc vụn vào trong ngực, “Bạch phủ toàn gia chết thảm, biết.”



“Ông biết Bạch phủ…”



“Gâu! Gâu gâu!” Cơ thể căng cứng, Khuyết Thủy chầm chậm đứng dậy.



Lúc này dù là ai cũng có thể nhìn ra quanh thân cậu hiện lên bầu không khí căng thẳng.



Lão khất cái kì quái liếc nhìn cậu.



Nhìn con chó dữ cách không xa kia… Khất cái tốt không đấu với chó dữ, ông phủi mông lê chân rời đi, bỏ lại một mình Khuyết Thủy đưa lưng về phía con chó hoang đang không ngừng kêu lớn nọ.



Cậu đáng ra nên nghĩ tới nơi tụ tập của khất cái chó hoang cũng sẽ không ít, sớm biết thế cậu đã kéo Trần Mặc cùng đi rồi.



Chậm tới mức không thể chậm hơn được nữa, cậu xoay người buộc chính mình không chạy trốn, dùng ánh mắt đối diện với con chó hoang, Khuyết Thủy nghĩ cậu có thể dùng công lực thoát khỏi nơi này.



Không rõ chó hoang có phải biết được đối phương sợ mình hay không, nó nhe hàm răng sắc nhọn chảy đầy nước miếng, phát ra âm thanh “gâu gâu” đe dọa tiến từng bước về phía cậu.



Khuyết Thủy khẽ thở một tiếng, lặng lẽ bước một bước.



Chính là lúc này, chạy!



“Không nghĩ tới đường đường là nhi tử của đại Minh chủ võ lâm lại sợ một con chó hoang!”



Khuyết Thủy suýt nữa thì đâm vào người nọ.



Là gã! Vị công tử anh tuấn tuyệt thế.



“Ai nói vậy!” Khuyết Thủy không cần suy nghĩ phản bác lại.



“Ta nói đó. Kẻ nhát gan!” Yến Vô Quá thoải mái phun ra một câu như thế.



“Ngươi nói ai là kẻ nhát gan!” Nhìn gần, dung mạo của công tử anh tuần này càng khiến người ta kinh hãi, chính là có hơi nghiêm nghị một chút.



“Trừ ngươi ra còn ai nữa!” Yến Vô Quá cực kì vô lễ đánh giá Khuyết Thủy từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một món hàng.



“Ngươi! Xưng tên đi!” Khuyết Thủy tức giận ngược lại mỉm cười.



“Tên của ta? Ngươi muốn biết? Ngươi tên… Khuyết Thủy nhỉ? Khuyết Thủy, chỉ cần đệ thừa nhận đệ sợ chó, ca ca sẽ giúp đệ đuổi con chó này đi được chứ? Tiện đó còn nói cho đệ tên của ca ca nữa.” Trong mắt Yến Vô Quá hiện lên ý cười.



Ánh mắt của hai người đụng nhau trên không trung.



Khuyết Thủy thầm ngạc nhiên, người này… Lắc đầu, cậu muốn lắc bay cái ý tưởng hoang đường trong đầu kia.



Khuyết Thủy cảm thấy người này như đang cố ý khiến cậu tức giận, cậu cũng lười chẳng quan tâm tới gã, ôm quyền bỏ lại một câu, “Cám ơn đã chỉ giáo.” Đến tên cũng không nói liền xoay người rời đi.



“Gâu!”



Thân mình Khuyết Thủy run lên một cái.



Nguy rồi, cậu quên mất cậu vừa xoay người lại, hiện giờ liền xui xẻo mặt đối mặt với con chó hoang nọ.



Cậu biết với võ công của cậu thì đừng nói một con chó, đến mười con chó, tám con chó cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nỗi sợ chó bẩm sinh khiến cậu mỗi lần nhìn thấy chó dữ là có ý định muốn chạy.



Nếu Trần Mặc ở đây thì tốt rồi… Tốt rồi, đơn giản rồi.



Chỉ cần huynh ấy hét một tiếng, làm một tư thế, chó dữ liền bị huynh ấy dọa chạy.



Đừng sợ, Viên Khuyết Thủy! Mày hiện giờ đã là một nam tử hán rồi! Khuyết Thủy cố gắng lấy lại dũng khí, ho một tiếng, siết chặt nắm tay.



Khuyết Thủy biết bản thân rất căng thẳng, còn có chút sợ hãi, lại không biết dáng vẻ của cậu hiện tại khiến người khác cảm thấy cậu có bao nhiêu trẻ con! Dáng vẻ trẻ con ta rất sợ, nhưng ngươi dám bắt nạt ta, ta liền liều mạng với ngươi, khiến người khác nhìn liền nhịn không được thầm bật cười.



Yến Vô Quá nheo mắt, đẩy Khuyết Thủy ra, bước qua đá một phát vào đầu con chó hoang! Chó hoang đến phản ứng cũng chẳng kịp, bị đá thảm thiết kêu lên một tiếng, thân thể cao lớn rầm một tiếng đập vào vách tưởng rồi theo đó trượt xuống dưới, máu và não dính cả vào vách tường cùng trên mặt đường.



Khuyết Thủy ngây người, nắm tay đang siết chặt chầm chậm buông ra.



Cậu tuy sợ chó, nhưng hoàn toàn không có ý định giết chúng, mỗi lần gặp chuyện Trần Mặc đều chỉ đuổi chúng đi, từ trước tới nay đều không giết chúng trước mặt cậu.



Cậu mở miệng, muốn oán trách lại không biết nên oán trách từ đâu.



Người này thoạt nhìn tuy rằng lãnh đạm, không dễ gần gũi, nhưng chí ít gã đã giúp cậu, nếu không cậu sẽ phải mất rất nhiều tâm sức.



Ngây người một hồi, cậu thấp giọng cảm ơn một tiếng.



Vòng qua vị công tử anh tuấn nọ, Khuyết Thủy bước nhanh về phía đầu phố.



“Khuyết Thủy, nhớ kĩ tên của ta, ta tên là Yến Vô Quá.”



Giọng nói rõ ràng lãnh đạm của nam tử từ phía sau truyền tới.



“Ta tên Viên Khuyết Thủy, đừng gọi ta là Khuyết Thủy!” Khuyết Thủy không kìm được quay đầu lại trả lời.



Thân ảnh của công tử anh tuấn tên Yến Vô Quá đã chẳng còn ở đó nữa.



Tốc độ thực nhanh! Khuyết Thủy thầm kinh ngạc.