Mặt Nạ

Chương 15 :

Ngày đăng: 01:38 19/04/20


Vào lúc Khuyết Thủy đang hỏi thăm dân bản xứ về Triệu Lăng, đám người Liễu Như Phi cũng đuổi tới Côn Sơn.



Biết được Bạch Đỗ Quyên có thể bị bắt tới Triệu Lăng, đêm hôm đó Liễu Như Phi liền gấp gáp muốn do thám Triệu Lăng.



Khuyết Thủy lo lắng bên mình không có chuẩn bị sẽ xảy ra sơ xuất, liền vội ngăn cản nói: “Người mặt quỷ bắt Bạch tiểu thư đó biết chúng ta đang tìm cô ấy, rất có khả năng đã có chuẩn bị. Liễu thiếu hiệp, chúng ta còn chưa biết Bạch tiểu thư có phải đang ở Triệu Lăng hay không, cho dù có ở đó cũng không biết chính xác vị trí của cô ấy, hết thảy vẫn nên cẩn thận. Chờ sau khi tại hạ tìm hiểu chính xác…”



Liễu Như Phi nôn nóng đi qua đi lại trong sảnh.



“Nếu không kịp thì sao? Viên thiếu hiệp, cậu biết người mặt quỷ vì sao bắt cóc Bạch tiểu thư không? Còn có người mặt quỷ phải chăng có quan hệ với Lưu Yến Cốc? Thân thủ của gã như thế nào?”



“Theo như lời nói của Bạch tiểu thư, người mặt quỷ đã từng xuất hiện ở Bạch phủ một lần, khi đó bởi vì có tại hạ và Trần Mặc, người mặt quỷ không thể đắc thủ. Chiếu theo hành động của gã mà nói, gã rất có thể là người của Lưu Yến Cốc. Tại hạ đã từng giao thủ với người này một lần, người này bản lĩnh cao siêu, tại hạ hổ thẹn không thể ngăn gã lại.”



Khuyết Thủy tránh không trả lời nguyên nhân vì sao người mặt quỷ muốn bắt cóc Bạch Đỗ Quyên, chuyện này liên quan tới danh dự của Bạch Đỗ Quyên sau này, cậu không thể không giữ lại hai phần.



Hơn nữa nếu nói ra, Liễu Như Phi nhất định sẽ càng thêm lo lắng.



“Nếu gã là người của Lưu Yến Cốc… Nghe nói Lưu Yến Cốc hành sự từ trước tới nay phàm là người bọn họ quyết định phải giết, trước giờ đều không một ai trốn thoát, trước đây toàn Bạch phủ bị sát hại, bọn họ không có khả năng để sót lại một mình Bạch tiểu thư. Viên thiếu hiệp, cậu nói… Bạch tiểu thư có phải sẽ lành ít dữ nhiều?”



“Việc này… Theo thiển ý của tại hạ, chuyện sinh tử của Bạch tiểu thư tạm thời không quá đáng lo, nếu người mặt quỷ muốn giết cô ấy, ngay khi gã bắt được cô ấy đã hạ thủ rồi, tới nay vẫn còn chưa hạ thủ, chắc chắn là bởi có tính toán nào đó.” Khuyết Thủy cân nhắc từng từ nói.



“Liễu sư đệ, ta thấy đệ không cần quá lo lắng như vậy, Viên thiếu hiệp đã nói Bạch tiểu thư tạm thời sẽ không có chuyện gì, có lẽ cậu ấy nhất định đã nắm chắc, chúng ta hãy cứ nghe theo tính toán của Viên thiếu hiệp đi.”



Nhi tử của chưởng môn Hoa Sơn – Tề Tú Phong bên cạnh nói.



“Sư huynh, huynh biết đệ…” Liễu Như Phi liếc mắt nhìn Khuyết Thủy, nuốt những lời nói bên miệng xuống.



“Ta biết ý tứ của đệ. Nhưng cứu Bạch tiểu thư là chuyện không thể khinh suất…” Tề Tú Phong còn chưa nói xong, tiểu sư đệ ở bên cạnh bọn họ đột nhiên nói một câu: “Liễu sư huynh đại khái là lo không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu bị Viên thiếu hiệp nhanh chân cứu Bạch tiểu thư trước, Liễu sư huynh lúc đó chỉ có thể nhìn mỹ nhân than thở.”



“Tùng Vũ! Đệ nói lung tung cái gì đó!” Tề, Liễu hai người cùng quát lớn.



Tề Tùng Vũ le lưỡi, không dám nói thêm nữa.



Liễu Như Phi giống như bị kim chích.



Nếu Tề Tùng Vũ không nói, hắn vừa nãy quả thực không nghĩ tới điểm này, nhưng hiện giờ bị sư đệ nói như vậy, trong tâm không khỏi dao động.



Đúng vậy, Bạch Đỗ Quyên có vẻ như rất có hảo cảm với Viên Khuyết Thủy, hơn nữa Viên Khuyết Thủy còn là nhi tử của Minh chủ võ lâm, nếu lại để y cứu Bạch Đỗ Quyên trước, vậy phần tâm ý của hắn đối với Bạch Đỗ Quyên cũng chỉ có thể chôn sâu tận trong đáy lòng.



“Viên thiếu hiệp, xin hãy nói dự định của cậu.”



Liễu Như Phi đã thầm quyết định, lập tức trấn tĩnh tinh thần.



Khuyết Thủy thực muốn lớn tiếng nói với Liễu Như Phi, Viên Khuyết Thủy cậu hoàn toàn không có bất kì chút tâm tư nào đối với Bạch Đỗ Quyên, bảo hắn không cần phải lo cậu sẽ nhanh chân đến trước, nhưng nghĩ tới Bạch Đỗ Quyên có ý với cậu, Khuyết Thủy câu nào cũng chẳng thể nói được.



Khuyết Thủy ho một tiếng, “Việc cứu Bạch tiểu thư quả thực cấp bách vô cùng, nhưng tùy tiện tiến vào e rằng sẽ đả thảo kinh xà, đến lúc đó mất nhiều hơn được ngược lại cũng không tốt. Vậy nên tại hạ chuẩn bị trước tiên tới Triệu Lăng tìm hiểu, sau khi thăm dò thực hư mởi thỉnh chư vị cùng nhau nghĩ biện pháp ứng cứu Bạch tiểu thư. Không biết như vậy có được hay không?”



Mọi người phái Hoa Sơn suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn, đều gật đầu đồng ý.



Đêm hôm đó, Khuyết Thủy thay một bộ trang phục dạ hành, hướng tới Triệu Lăng, Côn Sơn.



Không lâu sau, Liễu Như Phi âm thầm theo sau cậu.



Dự định của Liễu Như Phi rất đơn giản.



Hắn sẽ ở phía sau Viên Khuyết Thủy, nếu phát hiện vị trí của Bạch Đỗ Quyên, hắn liền nghĩ cách để Viên Khuyết Thủy thu hút sự chú ý của kẻ địch, từ đó bí mật cứu Bạch Đỗ Quyên ra.



Biện pháp này tuy ích kỷ, nhưng vì Bạch Đỗ Quyên hắn có thể bất chấp tất cả, đây không chừng là cơ hội duy nhất giúp hắn đạt được Bạch Đỗ Quyên, hắn nhất định phải nắm chắc!



Khuyết Thủy không hề ngờ tới có người bám theo phía sau cậu, tâm trí cậu đã hoàn toàn đặt trên địa hình và tin tức xung quanh núi Triệu Lăng.



Núi Triệu Lăng là một ngọn núi hình lăng trụ tam giác, vẻ bề ngoài đối xứng theo quy luật đến mức đáng kinh ngạc.



Trừ lăng tẩm họ Triệu ra, trên vùng sông nước màu mỡ hoang dã này, từng gò đất đủ hình thái san sát nhau yên lặng đứng vững.



Khuyết Thủy hỏi thăm dân bản địa, gò đất ở đây hình như là được người thời xưa đắp nên từ vài nghìn năm trước, nghe nói là để bảo vệ thân thể người chết, để mai sau họ có thể sống lại.



Khuyết Thủy lần đầu tiên được nhìn thấy kiểu lăng mộ với hình dáng và diện tích khổng lồ như vậy, trong tâm vừa suy đoán tâm tư của cổ nhân, cậu vừa lặng lẽ quan sát xung quanh núi Triệu Lăng.



Một gò đất, bên ngoài nhìn như không có gì đặc biệt, không có nơi nào có thể ẩn nấp, cũng không có thêm bất cứ công trình kiến trúc nào.



Bỗng nhiên, Viên Khuyết Thủy đứng lại.



Cậu có một cảm giác kì quái, cậu cảm thấy có người đang nhìn cậu, người đó ở ngay gần nơi này, nhưng xung quanh lại chẳng có một ai.



Không đúng! Có người! Ở chếch phía sau cậu khoảng chừng năm mươi bước.



Quyết định dứt khoát, Khuyết Thủy lập tức phi thân đánh về hướng đó.



Nhưng chính vào lúc này, núi Triệu Lăng xuất hiện dị động.



Khuyết Thủy trở mình nằm sấp xuống mặt đất gần đó.



Dưới chân núi Triệu Lăng đột nhiên xuất hiện một cái động đen ngòm, có một người cầm đuốc từ phía trong đi ra.



Nội tâm Khuyết Thủy trong nháy mắt xoay chuyển vô số ý nghĩ, cậu quyết định tạm thời sẽ không tiến vào trong động tránh rút dây động rừng, cậu phải bắt được một kẻ còn sống để lấy tin tức.



Nhìn người cầm đuốc dẩn rời khỏi Triệu Lăng, Khuyết Thủy vô thanh âm thầm đi theo hắn.



Sau khi Khuyết Thủy rời khỏi không bao lâu, một bóng người xuất hiện ở dưới chân núi Triệu Lăng, lén lút tiến vào cửa động đang mở.



***



Cách núi Triệu Lăng một khoảng cách phù hợp, từ bước chân của người nọ, Khuyết Thủy biết võ công của hắn không cao, nhiều lắm cũng chỉ được xếp hạng tam lưu, cậu không tiếp tục do dự nữa, nhẹ nhàng bịt miệng hắn từ phía sau.



Một chưởng đánh ngất người nọ, vì để kẻ khác không hoài nghi, cậu cầm cây đuốc lúc trước theo, bắt chước bước chân của người nọ, từng chút một kéo người nọ tới phía sau núi.



Nhẹ nhàng đánh thức tên xui xẻo này, Khuyết Thủy một tay bóp cổ hắn mỉm cười hỏi: “Chào buổi tối, tại hạ có chút việc muốn hỏi thăm bằng hữu, xin vui lòng chỉ giáo. Không được hét lên, ngươi nên biết tại hạ muốn giết ngươi rất dễ dàng.”



Kẻ có vẻ là lính gác này không ngừng gật đầu.



Khuyết Thủy nới lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ hắn, hỏi: “Ngươi giữ chức vụ gì ở Lưu Yến Cốc?” Đây chính là điểm thông minh của Khuyết Thủy, vừa lên tiếng cậu đã không cho người này cơ hội phủ nhận thân phận của mình, khiến hắn tưởng rằng cậu đã biết rất nhiều.



Nếu không đúng hắn tự nhiên sẽ giải thích với cậu, nếu đúng, hắn đương nhiên sẽ bước theo như con đường cậu đã vẽ sẵn.



Quả nhiên, tên lính gác đã bị mắc lừa, “Tôi chỉ là một gã thủ vệ quèn phụ trách trông coi Côn Môn, xin đừng giết tôi, tôi chỉ là một tên thủ vệ nhỏ nhoi mà thôi.”



Tên thủ vệ thảm thiết cầu xin.


Hiện giờ chỉ còn cách dựa vào Cửu Dương Chân Công của Khuyết Thủy giúp gã điều hòa âm độc trong cơ thể, nhưng Viên Khuyết Thủy tuyệt đối sẽ không chủ động trong lúc cùng gã giao hợp thì dùng nội công giúp gã điều hòa nội tức, hơn nữa công lực của đứa trẻ này còn chưa đạt tới tầng mười hai, cho dù cậu đồng ý dùng nội công giúp gã điều hòa cũng không đủ năng lực.



Vậy nên gã chỉ có thể thông qua phương thức trực tiếp nhất là chiếm hữu thân thể cậu để điều hòa âm dương.



Đơn giản mà nói chính là thải dương! Khuyết Thủy chỉ biết tâm pháp Cửu Dương Chân Công tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài, lại không biết thân thể của cậu đối với kẻ luyện Âm Tuyệt Công mà nói cũng vô cùng mị hoặc! Không liên qua tới tình dục, không liên quan đến yêu thích, chỉ đơn thuần là một đỉnh lô luyện công tốt nhất.



Khuyết Thủy mím chặt miệng. cậu không muốn bất cứ người nào biết sự việc hổ thẹn như vậy.



Cảm giác giống như bị băng đá sáp nhập vào rất khó chịu, nhưng may mà không quá đau đớn, chút đau đớn này cậu có thể chịu đựng được.



Cậu không hiểu Yến Vô Quá vì sao muốn làm nhục cậu như thế, kì thực, cậu thừa nhận việc này so với khi cậu còn nhỏ, bị phụ thân tét vào mông, cậu khó chịu nổi hơn.



Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ vô tư lúc mới bắt đầu của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tới khi nửa thân trên của cậu bị Yến Vô Quá mạnh mẽ áp xuống, cả người quỳ rạp trên mặt đất, mông cong lên, nửa thân dưới không còn chút vải, khi hai chân bị kẻ kia ép buộc phải mở ra, thể xác và tinh thần thiếu niên căng thẳng tới cực điểm.



Bởi vì quá mức căng thẳng, thân thể Khuyết Thủy dần bắt đầu run rẩy.



“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”



“Ngươi tới bây giờ còn không biết ta muốn làm cái gì sao?” Yến Vô Quá cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc nói: “Ngươi và Trần Mặc ca ca của ngươi chưa từng chơi đùa như vậy à? Ta thấy ngươi và y cùng nhau ngủ chung, còn cho rằng ngươi đã sớm bị y hưởng thụ rồi.” Yến Vô Quá xấu xa đánh một cái vào mông của Khuyết Thủy.



“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Khuyết Thủy không thích gã dùng giọng điệu như vậy nói về cậu và Trần Mặc, nói tới giống như là cậu và Trần Mặc có quan hệ gì đó không thể để cho người khác biết.



“Được rồi, tiểu quỷ, bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu, ngươi hưởng thụ cho thoải mái đi!” Yến Vô Quá xấu xa vỗ một cái vào mông của Khuyết Thủy, tiếng vỗ vào da thịt phát ra âm thanh thanh thúy.



Sau khi vỗ một cái, gã tựa hồ vô cùng hài lòng với âm thanh này, lại liên tiếp đánh thêm hai ba cái nữa.



Khuyết Thủy vừa thẹn vừa giận, cậu cắn chặt răng chờ đợi sự sỉ nhục qua đi.



Nhưng sự sỉ nhục hoàn toàn không dễ dàng qua đi như vậy, điều tiếp theo xảy ra là nỗi thống khổ và sỉ nhục dù có đánh chết cậu cũng không ngờ tới! Thân thể nóng bỏng chật hẹp của cậu tựa như bị cưỡng ép nhét một băng trụ thô to như cánh tay trẻ con vào, cậu muốn phản kháng, muốn đẩy nó ra nhưng yếu huyệt bị điểm khống chế cơ nhục huyết mạch toàn thân cậu, thông đạo chật hẹp bị từng chút phá mở không hề thương xót, thứ lợi khí đó gần như đóng băng, trấn giữ tâm hồn cậu, cứ như vậy chôn sâu vào trong cơ thể cậu.



Cậu nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhịn không được muốn giãy khỏi giam cầm ở phía sau.



Loại đau đớn này không phải là điều con người có thể chịu đựng được! Ngoại trừ cảm giác đau đớn vì bị xé rách, bên trong bụng cậu là kích thích đau đớn do băng hỏa giao đấu với nhau, khiến cậu cảm giác như bản thân đang ở trong lô băng hỏa, vừa lạnh cùng cực, vừa như bị lửa thiêu cháy, dạ dày trào ra từng đợt mật đắng, từ gốc lưỡi trôi xuống họng, cậu sắp không chịu nổi rồi!



“A…” Yến Vô Quá ở phía trên cậu phát ra một tiếng than cực kì thỏa mãn.



Thứ áp phía sau cậu hơi tăng tốc, dần dần càng ngày càng nhanh.



“Tiểu Khuyết Thủy, ta thực hối hận… Không sớm muốn ngươi hơn chút. Ta vốn có rất nhiều cơ hội, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ngươi là nam nhân ta liền không có hứng thú nữa, không nghĩ tới… Không nghĩ tới ngươi lại thoải mái như vậy… A…”



Khuyết Thủy sắp đau đớn đến bất tỉnh rồi. Vì không để âm thanh phát ra thêm bi thảm, cậu cắn chặt lấy môi dưới của mình.



“Bên trong ngươi thực nóng… Thực thoải mái… Trần Mặc ca ca của ngươi mà biết… Y nhất định sẽ hối hận đến chết… Ha Ha. Tiểu Khuyết Thủy, nào, hãy để chúng ta gắn sát thêm một chút.”



Yến Vô Quá ôm thân thể của cậu lên, băng trụ chôn trong thân thể cậu lại tiến sâu vào thêm vài phần, đau đớn khiến cậu nghẹn ngào một tiếng, nước mắt nhẫn nhịn không kìm được tuôn rơi.



Yến Vô Quá ôm chặt lấy thân thể của Khuyết Thủy, không để cho cậu và gã tách rời, nâng hai chân của Khuyết Thủy lên dùng hai tay ôm lấy, chính mình cũng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, lại thả thân thể của Khuyết Thủy xuống đùi.



Khuyết Thủy đau đớn hét lên một tiếng, cậu sắp đau đến phát điên rồi! Tư thế ngồi xếp bằng này kéo căng lối vào chật hẹp của cậu đến cực đại, băng trụ thô to chôn trong nội thể tựa như xuyên thấu qua toàn thân cậu.



Từng trận hàn khí dâng lên, cậu lại không thể vận công chống lại, nhiệt khí trong thân thể bị cuốn trôi, tựa như bị băng trụ kia hút đi mất, thay vào đó là cơn băng hàn tựa như địa ngục.



Trần Mặc… Cứu đệ… Khuyết Thủy được nếm thử tư vị hối hận rồi, nhưng đồng thời cậu lại cảm thấy thực may mắn, may mà một cô gái mềm mại như Bạch Đỗ Quyên không phải chịu sự tra tấn tựa như địa ngục này.



Cậu không thể để Trần Mặc biết, không thể…



Khi cậu cảm thấy huyết dịch của bản thân cũng như bị đông cứng lại, Khuyết Thủy mất đi ý thức.



***



Chầm chậm, thiếu niên anh khí sáng ngời lại hàm chứa khí chất nho nhã mở hai mắt ra.



Đây là đôi mắt trong suốt không hề bị vấy những hoen ố của trần thế, vô tranh với đời.



Chỉ nhìn đôi mắt của cậu, bạn sẽ cảm giác cậu là một đứa trẻ vừa bước ra từ núi sâu, không hiểu thế sự.



Những vì sao khắp bầu trời không hề khách khí bày vẻ rực rỡ thanh sạch của bản thân ra trước mắt thiếu niên, bầu trời đen tới mức phiếm xanh xa xôi như vậy lại tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.



Tinh thần của thiếu niên dần trở nên rõ ràng.



Tầm nhìn trống trải, hương cỏ tươi mát, cảm giác mặt đất mềm mại lại hơi ẩm ướt nói cho cậu biết cậu hiện tại đang nằm ở một vùng hoang dã nào đó.



Phía xa, một ngọn núi có hình tam giác đứng sừng sững trên khoảng đất trống rộng lớn, lẳng lặng thuật lại với đêm tối nỗi cô đơn nghìn năm qua.



Cậu vừa nằm mơ một giấc mơ hoang đường? Khuyết Thủy thầm hy vọng.



Cậu tiếp tục nằm lặng trên thảm cỏ như vậy, cho tới tận khi cậu cảm thấy trong tâm dễ chịu một chút.



Không sao cả, coi như cậu bị chó hoang cắn một phát, coi như cậu chịu khổ hình.



Cứu người luôn cần trả giá, ai bảo cậu được người ta gọi là Viên thiếu hiệp chứ? Ai bảo cậu là nhi tử của Minh chủ võ lâm chứ? Ai bảo cậu không thể nhìn người yếu ớt hơn cậu bị ức hiếp chứ? Cậu cười nhạo chính mình.



Về phần khuất nhục… Cứ để sau này đòi lại là được! Quân tử báo thù ba năm không muộn! Yến Vô Quá! Ta sẽ nhớ rõ ngươi!



Cậu dùng bả vai và khuỷu tay nâng nửa thân trên, kéo nửa thân dưới muốn ngồi dậy, lại ngã nhào xuống.



Thân thể này sao lại giống như không thuộc về chính mình như vậy? Cậu không tin lại giãy giụa muốn ngồi dậy, động tác tiếp theo còn chưa vững cậu đã tê liệt ngã xuống.



Mặc kệ đi! Cậu cứ ở đây nằm đến sáng ngày tiếp theo là được rồi! Khuyết Thủy giận dỗi nhắm mắt lại, không bao lâu sau cậu liền bắt đầu mê man.



Người bên cạnh trộm nhìn đã lâu thầm cảm thấy cực kì kinh ngạc, gã cho rằng “nhi tử của Minh chủ võ lâm” này cho dù không tự tìm cái chết thì cũng sẽ thất hồn lạc phách, hoặc đau khổ khóc, hoặc bi thương, hoặc tự hại, nhưng người này cư nhiên chỉ ngủ? Hơn nữa còn ngủ ngay trước trận doanh của kẻ địch? Là cậu không hiểu loại vũ nhục này đại biểu cho cái gì, hay là cậu chỉ coi hành vi đó như một hình phạt? Kẻ nhìn lén cảm thấy gã càng ngày càng không thể hiểu nổi đứa bé trai nhỏ hơn gã bốn tuổi này.



Gã vốn dĩ rất chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ cậu yếu ớt khóc, sau đó gã sẽ lớn tiếng cười nhạo cậu thật thoải mái.



Tốt nhất là cậu càng sợ gã càng tốt, như vậy chỉ cần gã uy hiếp cậu một chút, nói không chừng cậu sẽ ngoan ngoãn dâng Cửu Dương Chân Công lên, thuận tiện dùng thân thể cậu giúp gã giải trừ nỗi thống khổ do luyện công mang lại.



Không nghĩ tới… Gã sờ cằm, đứa trẻ này mang tới cho gã thật không ít kinh ngạc! Chẳng qua như vậy tựa hồ cũng không tệ! Như thế này chơi đùa hẳn sẽ càng vui hơn, mọi sự phải có chút thách thức mới có ý nghĩa!



Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân hiện lên nụ cười cực kì quỷ dị, nhãn thần cũng rõ ràng mang theo một tia tà khí.



——————————



Tội nghiệp Khuyết Thủy, đọc chương này có ai muốn chém thèng Vô Quá như mình hem ヽ(o`皿′o)ノ



Muốn chém thứ hai trong chương này là đám người chính đạo, bọn chúng đã k làm gì, chỉ chờ em nó làm hết mọi chuyện xong còn làm vướng chân vướng tay em nó, để em nó bị thèng Vô Quá rape, đã vậy lúc bị bắt còn liếc em nó như kiểu tất cả tội lỗi đều do em nó gây nên vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻



Khuyết Thủy hãy về với đội của chụy, chụy nhất định sẽ yêu thương em =^.^= /sau đó bị 2 tên công đá/