Mặt Nạ

Chương 18 :

Ngày đăng: 01:38 19/04/20


Xem ra đãi ngộ của mình thay đổi rồi… A.



Khuyết Thủy bị đánh tới mũi miệng lưu huyết, toàn thân đau nhức dữ dội, trong mê man cậu cảm giác bản thân bị Yến Vô Quá kéo từ trong phòng ra, kéo qua hành lang, xuống dưới cầu thang, thân thể tiếp xúc với sàn đá lạnh băng, từng đợt âm hàn ùa tới xông vào thân thể cậu.



Địa lao ư… Không biết tên này lại phát điên cái gì, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường, đột nhiên xông vào chẳng nói chẳng rằng, lập tức đánh về phía cậu, chiêu nào chiêu nấy hạ thủ tàn nhẫn, không chút lưu tình! Tuy nói tên này từ trước tới nay chưa từng để ý tới cảm xúc của cậu, nhưng trước đây gã luôn lấy việc khiến cậu mệt mỏi ngã quỵ làm chính, lần này lại đánh cậu tới mức lưu huyết, nằm bò trên mặt đất không thể nhúc nhích mới ngừng tay.



Cậu vốn cho rằng gã phát cuồng xong sẽ ngừng lại, không nghĩ tới gã lại túm lấy tóc  cậu, kéo cậu từ trên mặt đất dậy, vén y bào lên, cởi bỏ dây lưng, lệnh cho cậu ngậm thứ kia vào trong miệng! Cậu mím chặt môi không thèm để ý đến gã, một trận sỉ nhục liền ập tới, gã đem quan hệ của cậu và Trần Mặc nói tới không thể nghe lọt.



Cậu tức giận mắng lại gã hai câu, kết quả cậu bị gã cưỡng ép tháo khớp hàm, cường ngạnh đem thứ kia… Đâm vào trong miệng cậu.



Từng đợt cảm giác ghê tởm truyền tới yết hầu, Khuyết Thủy không muốn nhớ lại cảm giác kinh khủng đó.



Thân thể bị treo lên, y phục bị lột sạch.



Bên tai truyền tới tiếng lách tách của gỗ đốt cháy.



Khảo vấn? Khuyết Thủy thầm cười trộm.



Thầm đoán tên kia có phải đã luyện công tới giới hạn, sử dụng thân thể cậu đã không thể có tiến triển, vậy nên mới muốn dùng phương pháp tra tấn để đạt được bí quyết Cửu Dương.



Không phải chỉ là quất đánh, hỏa lạc thôi sao, đến đi, ta nếu phun ra một chữ của bí quyết Cửu Dương, ta sẽ không mang họ Viên!



Hai má của Khuyết Thủy bị vỗ nhẹ hai cái, có kẻ đã khôi phục vẻ âm ngoan lạnh lùng lúc trước.



“Bản tôn đã không còn kiên nhẫn chơi đùa với tên nhãi nhà ngươi nữa! Nếu ngươi thông minh, so với việc nhận hết thống khổ mới nói ra Cửu Dương Chân Quyết, không bằng bây giờ nói cho bản tôn.”



Yến Vô Quá nói xong liền cười, quả nhiên hỉ nộ vô thường.



Khuyết Thủy ngẩng đầu mở miệng muốn nói.



Yến Vô Quá ngăn cậu lại, “Tiểu Khuyết Thủy, ngươi trước tiên chớ vội chửi mắng, tránh cho hối hận lại không kịp. Nghe nói cha ngươi rất nhẫn tâm, từ khi ngươi còn nhỏ đã tiến hành đủ loại huấn luyện nghiêm khắc với ngươi, đúng không?” Khuyết Thủy không hiểu ý tứ của gã.



Nam nhân cười, cười đến điên cuồng, “Bản tôn có thể cam đoan với ngươi, thủ đoạn tra tấn khiến người khác van xin trên thế giới này nhiều tới mức khiến ngươi ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Thậm chí ta biết một vài phương pháp, ta dám đảm bảo cha ngươi đến nghe cũng chưa từng nghe qua.”



“Huống chi ngươi tin cha ngươi sẽ dùng cực hình quá nghiêm khắc đối với con trai của chính mình? Những huấn luyện đó của lão ta giúp ngươi chống đỡ sự tra khảo của kẻ địch, ngươi cho rằng những huấn luyện chân thực đó có thể phát huy tác dụng trên thân thể ngươi? Ta có thể đánh cược với ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không vượt qua nổi một canh giờ.”



Khuyết Thủy nén đau nhếch miệng cố ép bản thân nở một nụ cười khinh thường, “Ngươi có thể thử xem ta có thể chịu đựng được một ngày hay không.”



Yến Vô Quá một lần nữa vỗ nhẹ lên hai má của Khuyết Thủy, tiếu dung cực kì cợt nhả, “Ta nói rồi, ngươi chớ vội chửi mắng. Nào, đầu tiên ca ca sẽ giới thiệu qua gian hình phòng này, tiện thể giảng giải một chút cách sử dụng các loại hình cụ cho ngươi. Ngươi nếu thích thứ nào, đừng ngại chọn dùng thử trước.”



Khuyết Thủy nghiêng cổ, cố gắng né tránh cái tay lạnh lẽo vô lễ kia.



“Muốn tra tấn cứ tra tấn, không cần nhiều lời vô ích.”



“Ha ha, nghe mà xem, tiểu Khuyết Thủy, ngươi như vậy không phải miễn cưỡng đẩy chính mình lên lưỡi dao sao? Ngươi đang thực sự cho rằng bản thân nói hai câu mạnh mẽ là có thể giả kiên cường rồi? Được thôi, ngươi đã vội vã như vậy, thì… Đây là thứ ta thích nhất, ngươi bảo chúng ta sử dụng thứ này đầu tiên được chứ?” Nam nhân hỏi cậu, tùy tiện lấy một chiếc hộp từ cái giá bên cạnh.



Chiếc hộp mở ra, mười hai cây kim châm có độ dài và kích thước bất đồng xuất hiện trên nền lụa đỏ.



Đồng tử của Khuyết Thủy khẽ co rút, ngay sau đó lập tức khôi phục lại vẻ trấn định.



Đó chẳng qua chỉ là vài cây kim mà thôi, có gì đáng sợ chứ!



“Đây là mười hai cây kim châm, nhìn qua rất bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ thì có thể thấy hoa văn khắc trên thân chúng, thậm chí cả hình dạng đều hoàn toàn bất đồng. Trừ hình dáng ra, mỗi cây kim châm đều được tẩm một loại dược thủy không giống nhau.”



“Còn như những cây kim châm này vì sao lại có hoa văn và hình dạng như vậy, vì sao phải tẩm thuốc, sau khi tẩm thuốc thì có công dụng gì, đợi chút nữa ngươi nếm thử từng cái một sẽ tự mình hiểu được.”



“Khuyết Thủy, ngươi xem, cây châm này dài không chưa tới ba thốn, hình lục lăng, đường nét hoa văn trên kim châm nhìn có đẹp không? Ngươi nói ta đâm nó vào gân chân trái của ngươi được chứ? Chỉ cần khẽ đâm vào một vòng như vậy, chỉ cần khẽ cuốn gân chân của ngươi lên nửa phân, một phân… Chân trái của ngươi sẽ giật giật như thế, xem, ngươi hiện tại giật vui vẻ bao nhiêu!”



Khuyết Thủy oằn lưng co mình, cơ bắp toàn thân co cứng, muốn chống đỡ đau đớn cùng cực vì bị rút gân sống.



Cậu đã sớm quen với việc kẻ này miệng thì nói cười nhưng hạ thủ ngoan độc, không nghĩ tới ác quỷ này thi hình cũng thích gì làm nấy như vậy! Gã căn bản không hề coi người thụ hình là con người! Bởi vì cậu co giật quá kịch liệt, gân ở hai tay bị treo lên bị kéo tới rướm máu.



Cũng không biết đau đớn từ đâu nhiều hơn, chưa tới thời gian một chén trà, cậu đã đau tới mức hai mắt trắng dã, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.



Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ miệng cậu khi có khi không, lại không hề nghe thấy tiếng cầu xin.



Yến Vô Quá cong miệng cười thong thả giới thiệu: “Hiện tại trừ đau đớn do rút gân, ngươi hẳn có thể cảm thấy một cảm giác vừa tê, vừa mỏi, vừa ngứa từ mắt cá chân trái chậm rãi tỏa ra, dần truyền khắp nửa thân trái của ngươi.”



Thân thể Khuyết Thủy rõ ràng đã co rút đến cứng đờ lại đột nhiên run rẩy.



Run rẩy càng ngày càng dữ dội, đau đớn do rút gân theo đó mà tăng thêm gấp ba lần! “Tiểu Khuyết Thủy, nói cho Yến ca ca, câu đầu tiên của Cửu Dương Chân Quyết là gì? Ngươi chỉ cần nói một chữ, ta liền rút kim châm ra.”



Khuyết Thủy ngẩng mặt, tự cho rằng bản thân đã nói rất lớn: “Này có là gì… Khi còn bé chân ta thường xuyên bị rút gân… Ngươi cho rằng trò diễn nhỏ bé này có thể khiến ta… Ngươi nằm mơ đi!” Khuyết Thủy không biết động tác ngẩng đầu, mở miệng phản bác cậu cho rằng chính mình làm rất nhanh, trong mắt kẻ khác lại là một động tác cực kì chậm chạp; Câu nói cậu cho rằng rất to, rất dũng cảm, vào tai kẻ khác chỉ là câu nói đứt đoạn, không thể nghe rõ.



Nụ cười của Yến Vô Quá chợt thay đổi, trở nên dịu dàng, trở nên độc ác.



“Thực đúng là một đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan phải được khen thưởng, ta sẽ cho ngươi nếm thử toàn bộ mười hai cây đoạt hồn châm này một lần. Tiểu Khuyết Thủy, ngươi có biết ngươi rất may mắn không? Từ khi mười hai cây châm này được tạo thành tới nay, trước giờ chưa từng có người nào được thưởng thức toàn bộ chúng. Bé ngoan, đừng khiến Yến ca ca thất vọng, Yến ca ca đang rất trông chờ biểu hiện xuất sắc của ngươi đó.”



Khuyết Thủy hừ lạnh tỏ ý bản thân chẳng hề quan tâm. Đáng tiếc tiếng hừ lạnh xen lẫn những tiếng rên rỉ yếu ớt, chẳng thể lọt được vào tai kẻ địch.




“Ngươi biết báo du là cái gì không? Nghe nói thứ này vốn là phối phương trong cung, về sau được lưu truyền tới dân gian, công hiệu của báo du là ở chỗ có thể khiến *** của nam nhân kéo dài không tiết, thoa lên hậu đình của ngươi cũng là để gia tăng khoái cảm cho khách nhân. Còn nữa, ngày đó ta sẽ để ngươi biểu diễn cái gì nhỉ, đầu tiên…”



Khuyết Thủy từ trước tới giờ chưa từng sợ hãi khủng hoảng như vậy, cậu có thể không quan tâm tới khổ hình, có thể không quan tâm tới người kia dùng ngôn ngữ vũ nhục, nhưng đây đã là cực hạn của cậu! Nếu cậu thực sự lạc vào nơi đó… Nếu cậu thực sự lạc vào nơi đó! Cậu không muốn rơi lệ, cậu một chút cũng không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt ác quỷ này, nhưng cậu chưa bao giờ sợ hãi như vậy.



“Đừng!” Bên trong thân thể bị thứ gì đó cứng rắn cường ngạnh tiến vào, lập tức một lượng nước lạnh lớn quán nhập vào bụng.



Sau cơn hàn lãnh chính là sự cay nóng của nhiệt hỏa thiêu đốt! Đó không phải là nước, đó là…



“Trần Hoa Điêu hai mươi năm, có thích không?”



Nếu có thể động đậy, thiếu niên hiện tại nhất định sẽ lăn lộn trên mặt đất.



Trần Mặc, Trần Mặc——-



“A a a!”



Yến Vô Quá nhìn thiếu niên đang nằm trên mặt đất, bởi vì không thể khống chế đau đớn bên trong thân thể mà co rúm lại, nhắm mắt yên lặng rơi lệ, cảm thấy bất ngờ, sau khi nghe hết miêu tả của gã, cậu hoàn toàn không chửi rủa, cũng không hề cố gắng thay đổi quyết định của gã.



Ngoài tiếng kêu đau đớn xuất ra từ miệng, dáng vẻ kia vừa giống như chuẩn bị thừa nhận tất cả mọi chuyện, vừa giống như sợ hãi tới mức không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả.



Yến Vô Quá tàn nhẫn chặn kín lối ra của cậu, một tay ấn xuống xoa nắn tiểu phúc hơi nổi lên của cậu.



Nhìn cậu há to miệng, nhìn cậu thê thiết kêu lên.



“Ngươi chẳng có chút nào giống nhi tử của Viên Chính Tiếu, chỉ dựa vào ngươi mà muốn làm Minh chủ võ lâm thống lĩnh toàn bộ võ lâm? Hừ! Không phải muốn khiến người ta cười rụng răng sao! Loại nhị thế tử vô dụng giống như ngươi, chỉ phù hợp với cuộc sống mê hồ dưới háng nam nhân thôi! Chỉ bằng việc ngươi là nhi tử của Viên Chính Tiếu, ngươi liền không sợ không có ai chiếu cố ngươi, này, ta tựa hồ có thể nhìn thấy những ngày tháng sau này của ngươi, dáng vẻ ngươi kiếm tiền cho ta.”



Một lát sau, khi toàn bộ thân thể thiếu niên bị liệt tửu huân đến hồng thấu, biết nếu không buông tay, nội tạng của thiếu niên nhất định sẽ bị liệt tửu hủy hoại, Yến Vô Quá lúc này mới rút nút bấc làm bằng gỗ mềm ra, xoa nắn bên ngoài phần bụng, cưỡng ép liệt tửu và chất bẩn bài xuất ra ngoài.



Ban đầu Khuyết Thủy cảm giác thân thể tựa như bị hỏa thiêu, ngay sau đó bụng đau đớn xoắn lại, bị đè ép lại bị cường hành ngăn chặn càng khiến cậu cảm thấy bụng đau đớn như nứt ra, xé ruột xé gan! Tới lúc người kia rút nút bấc ra, Khuyết Thủy không thể chịu đựng nổi nữa buông tiếng khóc lớn.



Sỉ nhục, hổ thẹn, khó chịu, bi ai, đau đớn, khủng hoảng, sợ hãi… Cậu chịu không nổi rồi! Cậu không muốn như vậy! Khổ hình, ngược đãi, đả kích bằng ngôn ngữ, nhi tử của Minh chủ võ lâm đương nhiệm đã nhanh chóng tan vỡ rồi.



Nhưng ác quỷ không hề bởi vậy mà buông tha cho cậu, thứ gã chờ đợi chính là sự sụp đổ của Viên Khuyết Thủy! Gã thay một cái túi da khác, lần này chỉ là nước ấm bình thường, ý định tẩy trừ thân thể cho cậu.



Nước ấm dưới sự đè nén ồ ạt chảy vào thân thể bị tàn phá đến tan vỡ của thiếu niên.



Tẩy trừ hết lần này đến lần khác, thay hai túi da, sau khi giày vò thiếu niên tới mức đến cả hít thở cũng tựa như không còn sức, Yến Vô Quá rơi vào ma đạo dần đánh mất nhân tính lúc này mới thỏa mãn.



Yến Vô Quá dùng ngón tay tùy ý trừu sáp đùa bỡn trong thông đạo nhỏ hẹp nóng bỏng kia.



“Kì thực ta cảm thấy ngươi vẫn cực kì phù hợp làm nam xướng, cứ nhìn thân thể bị ta càng làm càng dâm đãng này là biết! Chậc, thật muốn cho kẻ khác nhìn thấy ngươi lúc này, ngươi xem, ta chẳng qua chỉ gảy chơi hai cái, nó đã vội vã hé ra hợp lại tựa như mong người tới làm rồi! Khóc cái gì? Chờ không kịp rồi đúng không? Yên tâm, ta đây sẽ thỏa mãn tiểu đãng nam ngươi!” Ngón tay cường hành tách mở nơi nhỏ bé kia, thay bằng vật cực đại quen thuộc cứng rắn tiến vào.



Lúc ban đầu còn cảm thấy thứ đó ấm áp một chút rồi dần dần càng ngày càng lạnh, lạnh tới mức giống như thân thể từng bị liệt tửu thanh trừ cũng không thể chịu đựng được tới nửa phần.



“Hừ… Thực thoải mái. Ta sớm đã muốn thử dùng liệt tửu tẩm ướt nhục động này của ngươi, quả thực so với tưởng tượng của ta còn tuyệt hơn, A… Thực con bà nó thoải mái!” Nam nhân hưởng thụ đến cực điểm híp mắt lại, trên mặt hiện rõ vẻ say mê cùng sảng khoái.



Mở hai đùi của thiếu niên ra kẹp vào eo của mình, lại tiến sâu lên phía trước ba phân, âm hiểm cười: “Khóc đi! Khóc lớn thêm nữa! Càng khóc bản tôn càng sảng! Nào, đại Minh chủ tương lai, còn thẹn thùng cái gì? Sao không vặn mông hầu hạ chủ nhân ngươi!”



“Hiện tại giả bộ thánh nhân còn có tác dụng gì? Vài ngày nữa ngươi còn không phải dáng vẻ xoay eo bày mông ở trước mặt trăm nghìn người phát lãng phát tao sao! Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, một lát nữa ngươi vẫn còn phải hầu hạ hai con ngao khuyển của ta nữa! Ngươi phải bồi dưỡng tình cảm với bọn chúng cho tốt, dù sao sau này ở Lan Viên, ngươi còn phải biểu diễn vài tiết mục trợ hứng cho khách nhân với bọn chúng nữa!”



“Ha ha ha! Sao rồi? Sao ngươi không nói câu nào thế? Không biết rên rỉ trên giường mà đến cả kêu khóc cũng không biết sao?! Hay là… Ngươi đang trông đợi điều gì? Chẳng lẽ ngươi còn đang trông đợi có người tới cứu ngươi?”



Nói tới đây, Yến Vô Quá cổ quái cười một tiếng, chuyển động chậm lại, khom người cúi đầu, thì thầm chế giễu những lời ma quỷ bên tai thiếu niên: “Tiểu Khuyết Thủy, có muốn Trần Mặc ca ca nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi không? Có muốn Trần Mặc ca ca tới làm ngươi không?” Yến Vô Quá ngậm lấy vành tai của Khuyết Thủy nhẹ nhàng day cắn chuyện trò, vừa dâm mị lại vừa tà ác, “Ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi biến thành kĩ nữ rồi, ta nhất định sẽ mời Trần Mặc ca ca của ngươi đến chơi ngươi đầu tiên. Tiểu Khuyết Thủy, ngươi xem ta đối với ngươi tốt biết bao nhiêu.”



Thiếu niên tựa như bị sét đánh.



Yến Vô Quá nhìn thiếu niên bên dưới bị chà đạp nhục nhã, lần đầu tiên biết “mặt không còn chút máu” rốt cuộc là màu sắc như thế nào.



Gã nhìn cậu chậm rãi mở to mắt, nhìn cậu để mặc nước mắt theo khóe mi lăn xuống.



Nhìn cậu nao núng, sợ run, dùng toàn bộ dũng khí nhìn về phía gã.



Nghe thấy cậu run rẩy nhưng thật rõ ràng nói: “Ta… Ta làm đỉnh lô luyện công cho ngươi, ta… Đảm bảo không chạy trốn, không tự sát. Chỉ cần ngươi… Đừng đem ta, đem ta biến thành…”



“Biến thành cái gì?” Nam nhân ác ý truy vấn.



“…Cầu ngươi!”



“Tiện hóa! Không có Cửu Dương Chân Quyết, ngươi cứ chuẩn bị cả đời làm nam xướng của Lưu Yến Cốc đi!” Chế giễu tàn khốc lạnh lùng đánh thiếu niên vào vực thẳm tăm tối.



Không hề lưu tình, không chút tình cảm, nam nhân triệt để hưởng thụ, triệt để đùa bỡn thân thể ngây ngô vô lực chống trả trước mắt này.



Vì không để Trần Mặc ca ca của ngươi thấy ngươi như vậy, nên ngươi mới cầu xin ta đúng không? Câu hỏi này, Yến Vô Quá vẫn luôn không hỏi ra.



Ngược lại hung hăng cắn lên nhũ châu nho nhỏ còn đang rướm máu trước mắt, khớp hàm khép lại, nhất định muốn cắn nó xuống! “Ư a!” Khuyết Thủy đau đớn ngất đi, không bao lâu sau lại bị ép buộc tỉnh lại.



Không ngừng qua lại cánh cửa sinh tử.